"Phu nhân. Tướng quân về rồi. Còn dắt theo một nữ tử"
Nàng vẫn ung dung sắp xếp lại sổ sách mặc cho hạ nhân nháo nhào cả lên. Bên ngoài tiếng hò reo, pháo nổ nhộn nhịp khắp nơi. Hôm nay là ngày Tướng quân thắng trận trở về, chấm dứt cuộc chiến kéo dài suốt 5 năm. Chỉ là trên con chiến mã mà nàng tặng hắn có thêm một tiểu anh đào.
"Phu nhân không ra đón Tướng quân sao?" Tố Tố dâng lên nàng tách trà Dạ Hoa mà nàng yêu thích. Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại:"Đã tới cổng phủ chưa?"
Tố Tố gật đầu. Nàng chẹp miệng lười biếng rời khỏi ghế. Hạ Thu vội cản nàng lại.
"Phu nhân không thể như vậy mà ra đón Tướng quân gia được. Ít nhất hãy để nô tì chải đầu cho phu nhân"
"Có làm gì thì hắn cũng không đặt ta vào mắt"
Trước cổng lớn phủ Tướng quân. Kèn trống vang dội khắp một góc thành. Tướng quân trong bộ giáp sáng bóng, tráng lệ cưỡi trên con chiến mã khỏe nhất. Trong lòng ngài ta là một nữ tử nhỏ nhắn, yêu kiều, một thân hồng y tựa đóa anh đào nhỏ. Thật đẹp đôi! Chính nàng cũng nghĩ vậy.
Tướng quân xuống ngựa, ân cần đỡ nữ tử kia. Ánh mắt dân chúng hóng hớt phản ứng của nàng. Nàng sẽ khóc lóc chất vấn hay nổi giận lôi đình đây?
"Mừng chàng trở về, Tướng quân" Nàng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh mà hành lễ.
Nếu nữ tử kia là anh đào nhỏ thì nàng là một đóa mẫu đơn trắng không nhiễm bụi trần, kiêu sa mà thanh tao. Nàng tuy ăn vận trang điểm đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cao ngạo của phu nhân nhà quan. Khí thế của nàng có lẽ đã làm nữ tử kia hơi e ngại. Nàng ta nép vào lòng Tướng quân một chút. Lúc này hắn ta mới lên tiếng.
"Đây là ân nhân của ta, Đoàn Tiêu Mộng. Nàng ấy sẽ ở lại phủ một thời gian để tiếp tục trị thương cho ta"
Song hắn mới quay sang an cần với Đoàn Tiêu Mộng:"Tiêu Mộng. Đây là phu nhân của ta, Bạch Tĩnh Hương. Mọi việc trong phủ đều do nàng ấy quản lí, không biết gì thì cứ hỏi nàng ấy"
Tới đây nàng đại khái biết được chuyện gì đã xảy ra ngoài biên cương. Chắc hẳn Đoàn Tiêu Mộng là vị thần y trẻ tuổi gì đó vô tình cứu được hắn đây mà. Tốt hơn hết nên chào hỏi người ta đoàng hoàng.
"Lần đầu gặp Đoàn cô nương. Tạm thời cô nương sẽ ở tạm biệt viện phía Tây, cần gì thì cô nương báo với hạ nhân là được"
Nàng mỉm cười nhẹ nhìn nữ tử. Đoàn Tiêu Mộng nhận thấy nàng cũng không quá khó gần cũng vui vẻ thoát ly khỏi Cơ Đình Quân.
"Đa tạ phu nhân. Ta làm phiền các vị rồi"
Đột nhiên nàng ta giật bắn mình rồi tỏ ra lúng túng hốt hoảng.
"A. Phu nhân xin đừng hiểu lầm. Ta và Tướng quân không phải là mối quan hệ như vậy đâu"
"Đoàn cô nương bình tĩnh. Ta không để tâm đâu. Tố Tố sẽ dẫn cô nương tới biệt viện phí Tây nghỉ ngơi trước"
Nàng vẫn không biến sắc chầm chậm tới thư phòng làm việc. Chiến công của Tướng quân rất lớn dẫn đến quà tặng của các quan lại, của Hoàng đế được gửi đến vô số. Nàng phải sắp xếp và phân loại chúng vào sổ sách. Điều này làm nàng cảm thấy mệt mỏi.
Cơ Đình Quân không hiểu sao lại lẽo đẽo theo nàng tới thư phòng. Hắn cho người đóng hết cửa lại, để hạ nhân gỡ bỏ bộ giáp nặng nề đó.
"Nàng không giận sao?"
"Chàng muốn ta giận ư?"
Hắn làm vẻ mặt có lỗi.
"Ta không biết nữa. Thật tốt khi nàng là phu nhân của ta. Đã bao lâu rồi nàng không gọi ta là phu quân nữa. Gần 2 năm rồi nhỉ"
Nàng lập tức cau mày, nuốt không trôi ngụm trà.
"Lúc đó xảy ra chuyện gì chàng không nhớ sao? Ta hoàn toàn không còn mong muốn gì ở chàng cả. Ta an tĩnh làm phu nhân quản lí cả cái phủ rộng lớn này chưa đủ sao?"
Càng nói nàng càng giận. Cơ Đình Quân bất giác lùi một bước. Lúc đó là hắn sai, là lỗi của hắn
"Bây giờ chàng muốn làm gì thì làm. Ta mệt rồi, đi tìm Đoàn cô nương mà trò chuyện đi"