Vĩnh Ninh vậy mà cũng cố học theo, chẳng mấy chốc đã thành thục hơn nhiều. Tố Tố sớm đã gục nằm chung với Nhu Nhi. Nàng cùng công chúa hai tay hai mỹ nhân, uống đến vui vẻ khiến mấy cô nương đỏ mặt không thôi.
Ăn chơi no say, Tố Tố và Nhu Nhi cũng đã tỉnh, bọn họ đi dạo một vòng kinh thành. Không nơi nào là không có dấu chân họ để lại.
La cà cả một ngày họ lại tấp vào Hồng Tụ Lâu, nghe nói tối nay hồng bài sẽ xuất hiện. Bạch Tĩnh Hương đã sớm mệt rã nhưng nhìn Vĩnh Ninh hưng phấn như vậy nàng không nỡ. Phải để công chúa chơi cho thật đã.
Họ vừa xuất hiện mấy cô nương đã tranh nhau nhào tới. Có vẻ đã nổi tiếng ngoài mong muốn rồi.
Vĩnh Ninh nhanh chóng thích nghi liền trái ôm phải ấp, học kiểu cách cười phóng khoáng của nam nhân theo các nàng lên lầu.
"Bùi công tử, chàng có nhớ thiếp không?"
Cẩm Lý e dè níu lấy vạt áo Bạch Tĩnh Hương.
"Cẩm Lý của ta sao mà quên được"
Nàng ôm eo Cẩm Lý theo Vĩnh Ninh lên lầu. Nàng cũng muốn xem dung nhan của hồng bài đắt giá nhất Hồng Tụ Lâu.
Hồng bài còn chưa xuất hiện mà phía dưới lầu đã chật kín người, bọn họ đều là những người ít tiền không thuê nổi một gian nhỏ trên lầu. Chỉ có thể chen chúc, dẫm đạp lên nhau để mong một lần ngắm nhìn mỹ nhân thần bí trên đài.
Ở lầu 2 đều là các thương nhân, công tử thế gia vung tiền như rác. Họ giành giật từng gian phòng riêng để ngắm nhìn hoa khôi Hồng Tụ Lâu, có thể nói càng nhiều tiền thì vị trí xem càng tốt.
Riêng nàng yêu tiền như mạng, chỉ mua một gian vừa đủ nhìn thấy người trên đài.
Âm nhạc sôi động hòa cùng tiếng hò hét của nam nhân dưới đài vô cùng ồn ào. Cuối cùng hồng bài cũng xuất hiện. Cả khán đài yên lặng như tờ chờ đợi khoảng khắc này.
Tinh tang-
Tiếng đàn vang lên phá vỡ sự im lặng. Nữ nhân ngồi trên xích đu từ trên cao hạ xuống. Dung mạo như hoa, y phục phất phới hệt như tiên tử giáng trần.
Đám nam nhân được phen trố mắt, đến nước dãi còn quên lau đi.
Là hồng bài, giá cho đêm đầu tiên đã lên đến tám vạn lượng vàng tương đương lương bổng một năm của phủ tướng quân.
"Đêm nay ai muốn thưởng rượu đối ý với Như Ý cô nương nào?"
Ngưu Bà lớn giọng thông báo. Cả Hồng Tụ Lâu như vỡ ra. Như Ý làm hồng bài gần 5 năm, số lần được gặp gỡ nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngưu Bà sợ nàng nhiều tuổi mất giá trị nên tăng cường các buổi gặp gỡ cho nàng.
Bạch Tĩnh Hương nhìn nữ nhân xinh đẹp như con thiên nga trắng không nhịn được cảm thán. Thật xinh đẹp!
Có thể thấy bàn tay đặt trên đàn đang run lên của Như Ý. Nàng là thiên nga trắng, yêu kiều và thướt nga trên mặt hồ tĩnh lặng nhưng lại bị nhốt vào lồng giam lầu xanh, bị bẻ đi đôi cánh mặc người người vũ nhục, bị đem đi đấu giá như một món hàng. Nàng mất đi tự do, mất đi giá trị và quyền con người.
Thời khắc tờ ngân phiếu lướt qua vai Như Ý, nước mắt nàng chực chờ trào ra. Ngưu Bà vội bào chữa nói rằng nàng lâu ngày không trò chuyện với ai sinh ra cô đơn, buồn bã. Quả thực đồng tiền làm người ta tha hóa, bóp méo sự thật, biến không thể thành có thể.
Bà ta liếc nhìn Như Ý hung hăng cảnh cáo với âm lượng vừa đủ nghe. Nàng kìm lại nước mắt, trông thảm thương vô cùng. Nhưng làm sao đây? Giá của nàng đang tăng liên tục.
Bạch Tĩnh Hương rất tán thưởng tài năng âm luật của Như Ý, cách phối hợp hai âm phổ rất thú vị. Nhưng nàng không muốn bỏ một số tiền lớn ra để mua một buổi nói chuyện ngắn ngủi với nữ nhân.
Như Ý quét mắt nhìn quanh một lần lầu trên, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Tĩnh Hương. Nàng ta giương đôi mắt còn ngậm nước nhìn chăm chăm nàng, như thể đang cầu xin mau mua nàng.
Trên đời thứ khó chống lại nhất là nước mắt nữ nhân. Bạch Tĩnh Hương không thể chống lại nhưng nàng yêu tiền hơn. Vĩnh Ninh huých tay nàng ra hiệu.
"Mau mua nàng ta đi, đây là lệnh"
Vĩnh Ninh nháy mắt.
"Nhưng...."
Vĩnh Ninh tặc lưỡi hô to:
"200 lượng vàng"
Ngưu Bà nhặt được món hời lớn lập tức ngừng ngay hoạt động đấu giá lại dẫn Như Ý vào trong. Tiểu nhị cũng nhanh chóng dẫn đường cho bọn họ đến căn phòng riêng.