Chiếm Đoạt

Chương 31:




Bạch Tĩnh Hương không tài nào tiếp nhận nổi cú sốc này, người nàng tin tưởng bấy lâu nay lại lừa dối nàng. Nước mắt nóng hổi lăn trên má, thất vọng tràn trề. Không thể tin được người bằng hữu thân thiết nhất lại giấu giếm nàng bí mật lớn đó.
“Tại sao ngươi lại lừa gạt ta?”
Nàng uất ức gào lên. Cơn tuyệt vọng lấn át tâm trí.
“Ngay cả ngươi cũng phản bội ta. Nhìn ta chật vật thú vị lắm sao?”
“Ta xin lỗi, Hương Hương. Thật lòng xin lỗi, ngươi muốn đánh muốn tát ta hay gì cũng được. Làm ơn đừng lơ ta”
Sau đó nàng khóc mệt đến thiếp đi, không nhớ nàng đã đối xử với hắn thế nào, cũng không nhớ hắn cầu khẩn nàng cái gì. Chỉ nhớ hắn có nhắc đến lễ săn bắn. Nàng muốn hỏi hắn lần nữa nhưng Nguyệt Cát nói khi nàng thiếp đi thì Nam Kì An đã đi gặp Nam Hướng Phong lớn tiếng một trận sau đó bị cấm túc trong cung. Không thể gặp Nam Kì An được nữa.
Bạch Tĩnh Hương ôm nỗi u uất suốt những ngày còn lại, đến Vĩnh Ninh tới thăm cũng không buồn tiếp đãi. Ai không hiểu cứ nghĩ là nàng buồn chuyện Cơ Đình Quân rồi rỉ tai nhau truyền đi khắp chốn. Còn có người đồn rằng nàng quá cô đơn sau khi hòa ly nên đã bày tỏ với Nam Kì An nhưng lại bị từ chối. Tất nhiên là không có cái nào đúng cả, nàng cũng lười giải thích, cứ như vậy câu chuyện được biến tấu thành muôn kiểu khác nhau.
Như vậy tới lễ săn bắn, không khí nhộn nhịp vô cùng, khắp nơi trang trí đèn lồng đẹp mắt, nàng cũng đã nguôi cơn giận, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Lễ săn bắn diễn ra hai lần trong năm, là nghi thức cầu cho mùa màng bội thu. Ai săn được nhiều nhất, thú dữ nhất sẽ chiến thắng và nhận được vòng nguyệt quế vàng danh dự cùng vô số đãi ngộ khác.
Bạch Tĩnh Hương vốn cơ thể yếu ớt không thể tham gia nên ngồi ở lại bãi trại với các quý phu nhân. Đây cũng là dịp tốt để các tiểu thư, công tử nhà võ thể hiện mình, tìm kiếm một người để gả tới.
“Nghe nói Tiêu công tử giỏi cưỡi ngựa bắn cung, không biết năm nay có làm chúng ta bất ngờ không nhỉ?”
“Giỏi cũng đâu bằng tiểu thư của phu nhân đây”

Ngồi nghe mấy lời nói giả tạo khiến nàng ngán ngẩm không thôi. Nàng nhìn xung quanh, chỉ toàn mấy phu nhân hay nữ đồng, không có lấy người trạc tuổi.
“Vô địch Lễ săn bắn mùa xuân hình như là lệnh huynh của Cơ phu nhân đây. Ôi, là Bạch tiểu thư mới đúng”
Lại là phu nhân nhà Thứ Sử, cứ có cơ hội lại móc mỉa nàng cho bằng được.
“Quả thật là đại ca của ta”
“Ô vậy thì lần này xui rồi. Tướng quân đã trở về, e là cái chức vô địch đó đại ca ngươi ngồi không nổi rồi”
Thị che miệng cười duyên dáng, mắt vẫn liếc qua nàng một cách hả hê. Nhưng xui cho thị, Cơ Đình Quân đã tới An Bối Tự nên không tham gia.
“Có điều Thứ Sử phu nhân không biết, Cơ Tướng quân đã xin phép về quê một chuyến. E là Lễ săn bắn mùa thu năm nay chức vô địch lại thuộc về Bạch Duật Vân rồi”
“Tham kiến Trưởng công chúa”
Mặt mày thị biến sắc, vội kiếm cớ lảng qua chuyện khác. Vĩnh Ninh lén nháy mắt với nàng như để khoe công trạng. Thấy Bạch Tĩnh Hương ổn định hơn nàng an tâm hẳn.
“Nghe nói hôm nay thứ nữ của Mục thái phó trở về đó”
Một vị phu nhân tứ phẩm lên tiếng.
“Là vị tiểu thư dưỡng bệnh ở Thành Nam đó sao?”
“Lâu rồi ta mới nghe nhắc đến đấy”
“…”
Nghe cuộc nói chuyện của họ nàng cũng thầm đoán được thứ nữ của Mục thái phó là ai. Nhưng thật lạ, nàng lại chưa từng nghe qua cái tên đó. Nàng kéo áo Vĩnh Ninh hỏi nhỏ:
“Sao thần chưa từng nghe qua cái tên Mục Thanh Liên này?”
“Cũng phải thôi. Mục Thanh Liên chạy tới Thành Nam dưỡng bệnh từ rất sớm, có khi lúc đó ngươi còn đang tập đi. Song nàng ta cũng không nổi tiếng lắm nên chẳng ai nhắc đến nữa”
Nàng ồ lên. Nói vậy thì Mục Thanh Liên này không lớn hơn nàng là bao.
Mục thái phó có ba người con gái, Mục Thanh Liên là người thứ hai. Không ai biết về thuở thơ ấu của nàng ta, chỉ biết nàng ta mắc bệnh tim bẩm sinh phải chạy chữa khắp nơi. Đến năm 6 tuổi chuyển đến Thành Nam tìm lão thần y chữa bệnh. Làm bạn với thuốc đắng nhiều năm nên bệnh tình cũng đã hết. Hiện tại quay lại kinh thành tề tựu với Mục thái phó.
Chỉ là một người nữa xuất hiện lại khiến nàng bất an tột cùng. Lời cảnh báo của Triệu Phi Yến lại vang lên. Đầu óc nàng choáng váng, trái tim không ngừng run rẩy. Nàng mong “việc đó” sẽ không xảy ra. Hai năm nàng cẩn thận vun đắp, không thể dễ dàng bị phá hủy được.
Bạch Tĩnh Hương kiếm cớ rời đi, ở lại chỉ khiến nàng ngột ngạt. Nàng vòng ra bìa rừng, cách bãi trại không ra, đủ để khuất tầm nhìn của người khác. Hít lấy không khí trong lành, mát rượi của đầu thu. Tâm hồn nàng như được xoa dịu.
“Thích lắm đúng không, gió mùa thu ấy”
Nàng giật mình quay người nhìn thứ vừa phát ra âm thanh. Là một nữ tử nàng chưa gặp bao giờ. Nàng ta y phục chỉnh tề, đường thêu tỉ mỉ, mày hoa mặt phấn, đầu đeo trâm bạc đơn giản, khá giống với các phu nhân ngoài kia. Nàng đoán nữ tử này có thể là Mục Thanh Liên.
“A. Thất lễ rồi. Ta là Mục Thanh Liên, lần đầu gặp tiểu thư”
“Ra là Mục tiểu thư, ta là Bạch Tĩnh Hương”
Mục Thanh Liên vẫn cười, nụ cười trong sáng không nhiễm bụi bẩn của triều cương. Nét cười ấy thật lắm, không giống cái điệu giả tạo Bạch Tĩnh Hương hay treo trên môi. Nó là xuất phát từ sâu trong tim, nàng ta đang thực sự vui vẻ.
“Hiếm thật đấy, vậy mà lại có người chạy ra chỗ này”
Mục Thanh Liên tiến lại gần một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Ta thấy không khỏe”
Nàng cười khổ, trái ngược với sự lạc quan của Mục Thanh Liên.
“Tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi? Liệu đã có hôn phối chưa?”
“Ta tròn 25, chưa có hôn phối. Ngươi chắc con cái đầy nhà rồi chứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.