Chiếm Đoạt

Chương 34:




Bạch Tĩnh Hương cúi đầu theo sau Nam Hướng Phong, trước khi khuất mắt nàng cố quay đầu nhìn Mục Thanh Liên. Nàng ta vẫn tươi tắn vẫy tay tạm biệt nàng.
Nàng theo hắn đến thư phòng, nơi này vẫn vậy, thơm thoang thoảng mùi giấy mực còn có mùi hương trên người hắn. Mỗi lần đến đây nàng đều cảm thấy rất dễ chịu, người yêu sách như nàng chỉ muốn nán lại lâu hơn chút. Nhưng lần này nàng lại thấy căn phòng vô cùng ngột ngạt, cảm giác căng thẳng nhanh chóng bao trùm khắp các ngóc ngách. Nàng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nam Hướng Phong xoay người đối diện với nàng, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Cái nhìn đó đâm thủng lớp phòng bị duy nhất của nàng. Không ngờ có một ngày hắn lại lạnh nhạt với nàng như vậy.
“Tại sao nàng lại đến đây? Nam Kì An nói cho nàng biết rồi đúng không?”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Dũng cảm đối mặt với thực tại, nàng đã quyết định buông bỏ.
“Ta đến gặp Mục Thanh Liên”
Hắn cau mày lại dường như đang kiềm chế thứ gì đó lại.
“Nàng có làm gì có lỗi với ta không?”
Bạch Tĩnh Hương sao lại không hiểu được hàm ý của hắn. Kì vọng vào thứ gọi là chân tình đế vương quả thật là hão huyền.
“Thần không làm gì sai trái cả. Nếu bệ hạ nghi ngờ thần hạ độc xin nói thẳng”
“Nữ nhi thường tình, nàng thấy ta sủng ái Mục Thanh Liên mà không ghen ghét sao?”
“Bệ hạ nghĩ thần giống với nữ nhân hậu cung sao? Dùng mọi thủ đoạn giết người để giành giật nam nhân không phải phong cách của thần”
Hắn lớn tiếng:
“Từ khi nào nàng lại gọi ta xa cách như vậy? Ta đã đuổi hết người đi rồi”
Nàng cười khổ, bạch nguyệt quang hắn mong mỏi quay về rồi mà vẫn không muốn buông nàng ra hay sao. Cũng phải, hắn hậu cung ba ngàn giai lệ thêm hai người nữa cũng không sao.
“Từ lúc bệ hạ nghi ngờ thần. Thần biết người vẫn đang hoài nghi. Giữa thần và Mục Thanh Liên hoàn toàn không có hiềm khích”
“Ta không tin nàng lại bình tĩnh khi nghe lời Nam Kì An nói. Có thể nàng bỏ qua phi tần trong hậu cung bởi ta chỉ sủng ái họ vì chính trị nhưng riêng Mục Thanh Liên lại khác, nàng ấy là ta thật lòng. Nàng biết điều đó, Bạch Tĩnh Hương”
Mọi thứ nàng đè nén vỡ òa ra, nàng không thể giữ được bình tĩnh nữa. Nàng hèn mọn đứng trước mặt hắn nói ra hết những gì nàng giấu giếm
“Đúng đúng đúng. Ta ghét Mục Thanh Liên được chưa? Dựa vào đâu mà vừa xuất hiện đã cướp đi người ta yêu nhất, chà đạp lên thứ tình cảm ta mạo hiểm đánh cược. Ta hận lắm, mệt mỏi lắm…”
Nàng như phát điên lên gào khóc, phát tiết toàn bộ uất ức ra bên ngoài.
“Ta ngây thơ tin rằng chân tình đế vương ta có thể nắm lấy. Nhưng chàng nhìn đi, hiện tại ta thảm hại biết bao nhiêu. Ba ngàn giai lệ trải khắp lục cung ai lại cứ quấn mãi một người. Ha ha ha”
Hắn cũng lên cơn tam bành túm lấy cổ tay nàng, ép sát vào tủ sách gần đó.
“Nàng có tư cách nói ta sao? Nàng đừng nghĩ ta không biết tâm tư nhỏ của Nam Kì An. Hắn đợi nàng hòa ly lâu như vậy mà không tấn công tới sao?”
Một lần nữa hắn không tin tưởng nàng. Thế giới của nàng sụp đổ, cơn đau từ cổ tay truyền đến khiến nàng kinh sợ, hắn chưa bao giờ thô bạo với nàng như vậy.
“Buông ta ra, đau”
Hắn nâng cằm nàng lên, mặt đối mặt.
“Nàng từng hồng hạnh xuất tường với ta, nếu xuất tường lần nữa với Nam Kì An cũng chẳng phải vấn đề gì”
“Ta không có”
Hắn ép tới hôn nàng một cách mạnh bạo. Không còn sự nhẹ nhàng, âu yếm như trước.
Nàng bị hôn đến đầu óc trống rỗng, cố vùng vẫy trong vòng tay hắn đến khi sắp ngất đi hắn mới buông tha. Luồng không khí mát mẽ tràn vào cổ họng, nàng đỏ mặt thở hồng hộc.
“Làm như vậy không sợ Mục Thanh Liên buồn sao?”
Sắc mặt hắn tối sầm lại, tiếp tục điên cuồng cắn mút làn da thơm mềm của nàng mặc cho nàng dãy dụa.
Nàng kiệt sức để cho bàn tay lạnh băng sờ mó khắp cơ thể. Khoảng khắc bàn tay luồn vào lớp áo chạm đến da thịt ấm nóng nàng khẽ rùng mình. Cảm giác vừa lạ vừa quen.
Thuận thế hắn đè nàng xuống sàn. Trên mặt sàn cứng ngắc, hai người là một mảng lộn xộn. Hắn điên cuồng xoa nắn cơ thể nàng, ánh mắt chứa đầy dục vọng hệt như con thú. Nàng dưới thân hắn chỉ có thể khóc, hoàn toàn vô lực trước sự thô bạo kia.
“Không chạm vào Mục Thanh Liên được nên dùng ta để phát tiết sao?”
Hành động của hắn dừng lại một lúc rồi tiếp tục mạnh mẽ xâm nhập nàng. Đau đớn, nhục nhã và khoái lạc.
Tâm can nàng như vỡ vụn, nàng muốn hắn ôm lấy nàng nhưng không phải theo cách này. Trên bàn, cửa sổ, ghế ngồi,…khắp nơi đều mang dấu vết hoan ái. Thư phòng thơm mùi giấy mực đã tràn ngập mùi ái tình khiến người ta đỏ mặt.
“Đừng kiềm giọng, ta biết nàng thích mà”
Hắn liên tục thì thầm bên tai nàng.
“Vô liêm sỉ”
Hắn cứ thế hành hạ nàng. Yêu cầu nàng gọi tên hắn như những lần hoan hợp trước nhưng nàng không để hắn thỏa mãn. Nhất quyết không gọi tên hắn dù chỉ một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.