Không lâu sau đó nàng được Hoàng hậu đề cử tham gia buổi thượng triều. Lần nữa nàng lại vắt óc suy nghĩ xem Triệu Phi Yến lại định làm gì. Bình thường thì cấp trên phải gửi mật thư thông báo trước để kịp ứng phó trước cho nhiều tình huống xảy ra. Nhưng Triệu Phi Yến lại không như vậy, luôn thần thần bí bí làm việc.
Bạch Cảnh vẫn đứng ngồi không yên. Vốn nữ nhân không được coi trọng trong chính trị, tuy nàng được tiên đế phong làm Lễ nghi học sĩ nhưng mấy lão già đó chẳng để nàng tham gia thượng triều lần nào. Duy chỉ Triệu Phi Yến là mẫu nghi thiên hạ, có quyền tham gia triều chính đã làm mấy lão già cổ hủ bất bình không thôi.
Nàng biết chắc chắn sẽ không yên thân với mấy lão già đó. Đám cổ hủ đó cho rằng nữ nhân ngu ngốc sẽ làm sụp đổ cả một triều đại. Cho dù nàng giỏi đến đâu họ cũng đay nghiến.
“Cha yên tâm, chắc không có gì to tát đâu”
Chỉ cần Triệu Phi Yến ở đó thì nàng có thể an tâm. Chắc chắn nàng ta sẽ không làm hại nàng, hơn hết Triệu Phi Yến hình như biết rõ trong bụng nàng có gì.
“Con biết vụ án ở Húc Châu chứ? Đại Lý Tự hiện tại vẫn còn bế tắc trong việc truy tìm manh mối cho nên mới huy động thêm những người có thể góp ý lên thượng triều. Ta sợ mấy lão kia sẽ làm khó con”
“Đại Lý Tự tập trung nhiều nhân tài như thế vẫn không tìm ra sao?”
"Là do thiếu hụt nhân lực " - Bạch Tùng Thanh vừa trở về từ Quốc Tử Giám, hắn cũng nhận được lệnh triệu tập tới lần thượng triều tiếp theo. Hắn đặt lên bàn một xấp bản vẽ.
“Sự việc Mục tiểu thư bị hạ độc trong cung khiến Hoàng đế bệ hạ đứng ngồi không yên, đến mức sử dụng đến Đại Lý Tự. Do đó nguồn nhân lực cửa đến Húc Châu bị giảm sút gây chậm trễ tiến độ. Đến nay đã xảy ra thêm nhiều vụ giết người róc mặt hơn nữa”
Toàn bộ bản vẽ Bạch Tùng Thanh mang về là hình vẽ trình trạng của các nạn nhân khi được tìm thấy. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong là bị siết cổ, vết hằn trên cổ khá to chứng tỏ hung khí là một đoạn dây lớn.
Nàng cẩn thận xem xét từng bản vẽ, chỉ qua những thứ này rất khó để suy ra nhiều manh mối khác. Rất nhiều thứ có thể đã bị bỏ qua khi biến thành bản vẽ.
“Ca, lần trước huynh cho muội xem vụ án đầu tiên là nạn nhân bị vật nặng đánh vào đầu mới chết đúng chứ?”
Bạch Tùng Thanh gật đầu.
“Đúng vậy, huynh nghĩ lần ra tay đó có thể là bộc phát, sau đó hắn mới nảy ra ý định giết người liên hoàn”
“Muội cũng đoán là vậy, nhưng tại sao lại róc mặt của nạn nhân? Phải hận thù sâu bao nhiêu mới có thể…”
Bạch Cảnh vuốt bộ râu đã hai màu đen bạc, chưa tìm được kẻ sát nhân sẽ không yên được lòng dân. Người dân Húc Châu đang rơi vào hoảng loạn, số lượng dân di cư sang các tỉnh khác đang tăng lên đáng báo động. Ông thở dài ngao ngán:
“Đất nước hưng thịnh cốt ở yên lòng dân. Trước tiên phải tìm cách làm dịu lại sự hỗn loạn ở Húc Châu và giải quyết vấn đề dân di cư quá tải”
Ba cha con nhìn nhau rầu rĩ. Thật rắc rối!
Bạch Cảnh gừ thành tiếng trong cổ họng, chắp hai tay ra sau lưng rời đi.
“Muội xem, cha lại đang mắng thầm bệ hạ đấy”
“Có vẻ như ông ấy đang phẫn nộ lắm, chắc đi tìm nương để bán manh rồi”
Thấy dù là biến cố tới nhưng gia đình vẫn vui vẻ nàng cũng yên lòng phần nào. Kế hoạch giả chết chạy trốn của nàng xem ra phải hoãn lại, chờ khi giải quyết xong vụ việc rồi thực hiện cũng không tồi. Mong rằng lúc đó bụng nàng chưa nhô cao.
Nàng chợt nhớ ra là chưa nói cho Bạch Tùng Thanh biết chuyện. Hắn là người có thành kiến với Nam Hướng Phong nhất, sợ rằng hắn sẽ không thích đứa trẻ.
“Tam ca, muội có thai rồi”
Bạch Tùng Thanh sững người ngơ ngác, não bộ hắn còn đang tiếp nhận thông tin.
“Là của Hoàng đế bệ hạ”
Đồng tử hắn thu lại. Nàng nhắm tịt mắt, sẵn sàng đón nhận sự trách móc từ hắn.
“Là của muội, đứa bé là của muội. Không phải của tên Hoàng đế bệ hạ nào hết”
Bạch Tùng Thanh trái lại rất vui vẻ đón nhận nhưng vẫn không chấp nhận cái tên Hoàng đế bệ hạ kia.
“Vậy là ta sẽ thành thúc thúc”
“Huynh không nghĩ là muội đùa sao?”
“Muội sẽ không đùa chuyện như thế này”
Bạch Tùng Thanh xoa đầu nàng, ánh mắt thập phần dịu dàng. Nàng cảm nhận được hơi ấm liền òa khóc như đứa trẻ, giống như thuở bé được các ca ca dỗ dành.
“Cảm ơn huynh đã chấp nhận nó”
Bạch Sở Tiêu vừa vặn tới đem cho nàng ít ô mai chua ngọt thì thấy nàng khóc thút thít còn Bạch Tùng Thanh đang luống cuống dỗ ngọt.
“A, bắt quả tang lão tam bắt nạt muội muội”
“Không phải mà, mau qua đây phụ ta dỗ”
Bạch Sở Tiêu làm mặt quỷ:
“Tự làm tự chịu”
Nàng bật cười thành tiếng, giọng còn pha chút nước mắt.
“Trưởng thành cả rồi mà cứ như trẻ con ấy. Mau đi tìm tẩu tẩu đi”