Sáng sớm, xe ngựa của Đại Lý Tự đã chờ sẵn trước cửa Bạch phủ. Thấy hai người mang theo túi lớn túi nhỏ kệ nệ khiến Mặc Tự Khanh không khỏi cau mày. Hầu hết đều là thuốc an thai Bạch Sở Tiêu kê cho nàng nên đâm ra không biết giải thích thế nào với Mặc Tự Khanh. Ông ta chắc chắn nhận ra mùi thuốc an thai trong hành lí nhưng lại không dò hỏi. Nàng cũng không giải thích gì thêm, sợ ông ta phát giác ra gì đó.
Xe ngựa đi đường dài cộng thêm duy trì một tư thế phần nào làm nàng ê ẩm cả người. Mặc Tự Khanh nhận thấy liền cho xe dừng chân nghỉ một chút, tiện thể cho ngựa ăn thêm.
Bạch Tùng Thanh bên này động tác nhanh lẹ sắc một ít thuốc an thai, không quên bỏ thêm bột hạnh để che giấu mùi thuốc. Và không ngoài dự đoán, Mặc Tự Khanh đã nhạy bén phát hiện ra bát thuốc Bạch Tùng Thanh sắc có mùi thuốc an thai. Lúc này chỉ có thể lấp liếm.
“Ngài biết đó, ta từng hài tử chết yểu, đại phu nói cơ thể ta suy yếu khó mang thai. Gần đây ta có gặp một vị thần y xin một ít thuốc bổ, mong níu lại chút hy vọng”
Mặc Tự Khanh nghi hoặc hướng về bát thuốc hít một hơi sâu cẩn thận phân tích mùi hương.
“Ồ, ngửi kĩ thì có chút khác. Cớ ngỡ tiểu thư có hỉ ta còn định chúc mừng nữa kia”
Thật sự không nhìn ra tâm tư của ông ta, đáy mắt luôn chứa đựng tia lãnh khốc vô tình. Nàng thoáng thấy lạnh sống lưng, đây chính là phong thái của người đứng đầu Đại Lý Tự, nhạy bén đến đáng kinh ngạc và không bao giờ tin tưởng người khác kể cả Hoàng đế.
Đoàn người lại tiếp tục chuyến đi, họ vừa đặt chân tới Húc Châu đã nghe tin từ hoàng cung. Thủ phạm đầu độc Mục Thanh Liên đã tìm ra, chính là Hiên Hồng Phù. Hiện đang bị giam lỏng trong Xuân Hòa Điện chờ xử tội.
Hầu hết ai cũng bất ngờ bởi họ không biết tại sao Hiên Hồng Phù lại hãm hại Mục Thanh Liên. Nhưng nàng lại khá điềm tĩnh, Nguyệt Cát đã kể cho nàng sự mờ ám của Hiên Hồng Phù nên đã đoán được phần nhỏ.
“Tiểu thư không bất ngờ nhỉ?”
Mặc Tự Khanh lại nhận ra gì đó từ nàng, có vẻ ông ta để ý mọi nhất cử nhất động của mọi người.
“Mặc Tự Khanh hình như cũng biết trước mà. Ngài cũng chẳng có vẻ gì bất ngờ cả”
Bầu không khí rơi vào tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng tim đập vang vảng trong phòng. Mặc Tự Khanh hừ lạnh khe khẽ ngồi xuống đối diện nàng.
“Khoảng thời gian Hoàng thượng vừa lên 10, Hiên thái phi từng là ứng cử viên cho vị trí Hoàng tử phi. Thái hậu lúc đó chỉ mới ngầm lựa chọn chứ không công khai ra nên không phải ai cũng biết. Nàng ta đây là định tranh sủng, lần nữa làm phi tần của Hoàng đế”
Ông ta rút ra thanh kiếm đen tuyền bên hông ra bắt đầu lau chùi.
“Tiểu thư trước đây có ở lại Xuân Hòa Điện nên chắc đã phát giác ra tâm tư nhỏ của nàng ta. Tiểu thư còn biết gì nữa không?”
Nàng vội vàng lắc đầu. Nếu để cho người nhạy bén như ông ta biết nhiều hơn một ít chắc chắn sẽ lộ tẩy chuyện nàng xuất tường. May mắn thay, suốt chặng đường ông ta không hỏi han gì thêm cũng không tỏ vẻ gì là nghi ngờ.
Lúc tới cửa trấn Húc Châu nàng đề xuất cải trang để làm việc tránh tên sát nhân đề cao cảnh giác, thay đổi hành tung gây khó khăn trong quá trình điều tra. Mặc Tự Khanh lại không coi trọng kế hoạch này lắm, ông cho rằng việc này là dư thừa và cản trở phạm vi hành động của ông.
Bạch Tùng Thanh thì cảm thấy khá ổn với ý tưởng này, còn thấy thú vị đó chứ. Y liền sai người đi mua vài bộ y phục bình thường chút, trong đầu còn sắp xếp vai diễn cho từng người.
“Chúng ta cải trang thành cha và hai đứa con nhỉ? Ba cha con đáng thương lưu lạc khắp nơi tìm mẹ”
Khóe mắt y còn rơi ra giọt nước biểu lộ sự đáng thương của cha con trong lời kể.
“Nào, Hương Hương. Mau gọi cha đi”
“Cha ơi”
“Cha ơi”
Huynh muội Bạch gia đồng thanh hô lên, cười rất vui vẻ. Chỉ có Mặc Tự Khanh là nổi cáu lên.
“Thôi ngay đi, ai mà cha với con chứ. Thật trẻ con”
“Mặc Tự Khanh không thích vai này sao? Vậy ngài đóng vai quản gia nhé? Tiểu nữ sẽ là nô tì còn tam ca là thiếu gia”
“Ồ, cái này hay đấy. Còn ta với muội là phu thê mới cưới thì thế nào? Ta với muội trông cũng không giống nhau mà”
Hai người bàn kịch bản với nhau hào hứng bao nhiêu, Mặc Tự Khanh lại cau có bấy nhiêu. Ngay từ đầu ông đã từ chối yêu cầu cải trang, vậy mà lại bị bỏ ngoài tai cứ thế xếp vai cho ông
“Đủ rồi, hai người muốn chơi thì chơi đi. Ta xin phép không tham gia”
Trong khoang xe bỗng im lặng, tình thế trở nên khó xử, người kia mua đồ về đã đưa vào trong. Nét mặt huynh muội Bạch gia thay đổi, nàng trở nên u uất, nước mắt ngắn dài rơi xuống, Bạch Tùng Thanh cũng bày ra nét ủy khuất không đành lòng an ủi nàng. Trông cứ như thể Mặc Tự Khanh vừa bắt nạt họ vậy. Người đưa y phục cũng nghĩ vậy, bên ngoài lập tức có tiếng xì xào rằng Mặc Tự Khanh ỷ lớn hiếp nhỏ.
Và theo cách nào đó Mặc Tự Khanh đành thỏa hiệp, huynh đệ họ lại khôi phục nhanh như chớp. Cái tốc độ lật mặt này Mặc Tự Khanh không kịp nghĩ tới.