Chiếm Đoạt

Chương 42:




Sau một lúc thỏa thuận, từ viên quan triều đình trở thành mấy tên điên vô công rỗi nghề không sợ chết chạy tới Húc Châu hóng chuyện. Trong thời điểm người dân Húc Châu di cư qua nơi khác thì không thể giả trang thành khách du lịch hay dân từ nơi khác chuyển tới, nên chỉ có thể cải trang thành bộ dạng điên khùng như vậy.
Theo lẽ đương nhiên, Mặc Tự Khanh vô cùng không thích. Nếu là một cặp cha con hay thứ gì đại loại vậy thì ông miễn cưỡng thuận theo nhưng bộ dạng bây giờ thì…Không khác gì một tên khất cái bẩn thỉu. Bộ y phục mới mua bị xé rách bươm rồi chắp vá thành một tấm vải kì cục quấn lên người. Chưa kể trước khi mặc còn lăn lộn trên đất cát để trông bẩn và cũ hơn.
Mặt ông không thể nào đen hơn. Nào còn sự uy vũ của người đứng đầu Đại Lý Tự nữa, chỉ là tên khất cái rách rưới điên loạn. Ngược lại, huynh muội Bạch gia lại khá hào hứng. Lần đầu cải trang thành người “đặc biệt” như vậy cũng không tệ.
“Nào, cơ thể muội suy nhược dễ nhiễm hàn, mau khoác thêm vài lớp nữa”
“Ca à, nóng lắm”
Bạch Tùng Thanh vẫn kiên trì quấn thêm lớp vải lên người nàng, mặt khác rối rít tạ lỗi với Mặc Tự Khanh.
“Muội tử nhà ta trời sinh thân thể kém cỏi, phận làm ca ca đương nhiên lo lắng. Mặc Tự Khanh nếu thấy phiền có thể đi trước”
Ông ta chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi mất dạng, huynh đệ bọn họ nhìn nhau. Mấy hạ nhân cũng đã đi trước, hiện tại chỉ có bọn họ là chưa vào trấn. Lẻ loi giữa con đường đất trống trãi, họ cảm thấy hơi lạc lõng.
“Muội nghĩ chúng ta nên bám theo Mặc Tự Khanh sẽ tốt hơn”
“Huynh cũng nghĩ vậy”
Hai người vội vã chạy theo dấu vết của Mặc Tự Khanh vào trấn. Con phố vẫn sầm uất người qua lại mặc dù đã có khá nhiều người chuyển đi. Người dân vẫn sinh hoạt, buôn bán bình thường thậm chí các tửu lầu diễn ra đặc biệt nhộn nhịp.
“Ca, sao tửu lầu lại đông đúc thế? Trong trấn có sát nhân hàng loạt tung hoành mà vẫn có thú đi uống rượu sao?”
“Huynh nghe nói người gốc Húc Châu có tín hiếu kì rất lớn. Họ tập trung ở các tửu lầu, nơi có người chuyên kể chuyện mua vui để nghe chuyện về hung thủ. Đương nhiên tất cả câu chuyện đó phần lớn là bịa ra”
Thảo nào khu phố vẫn không vơi đi bao nhiêu người cả. Nhanh chóng họ tìm thấy Mặc Tự Khanh giữa dòng người. Ông ta bị lính khống chế giữa đường với tội làm loạn khu phố. Bên hông mấy gã lính có đeo tấm thẻ bài khắc hoa văn của Đại Lý Tự. Huynh muội họ nhận ra vở kịch đã bắt đầu liền nhảy vọt tới làm mấy động tác kì lạ.
“Mau thả đại ca của chúng tôi ra. Hây da”
Bạch Tùng Thanh nắm tay thành quyền múa loạn xạ trên không trung, miệng liên tục phát ra âm thanh kì quái. Nàng cũng không thua kém, bật cười ha hả rồi lại òa khóc đòi ăn kẹo đường. Hành động khiến người khác nghĩ chắc chắn là bị thần kinh. Kết quả là cả ba bị túm tới cơ sở tạm thời của Đại Lý Tự, thành công trót lọt việc vào trấn mà không ai biết.
Vừa bước vào cơ sở, Mặc Tự Khanh đã nhanh chóng đổi y phục, chuyển vị trí tội nhân thần kinh thành cấp trên khó tính. Ông ghét bộ y phục rách nát đó đến mức cho người đốt nó ngay.
Chu Chủ sự bẽn lẽn hỏi nhỏ:
“Cho hỏi, hai vị đây có cần đổi y phục không?”
Huynh muội họ cải trang hơi kĩ, mặt mũi bị bôi đen nhem nhuốc nên khó mà nhận ra được. Họ theo chân Chủ sự tắm rửa thay y phục. Nhưng vẫn không mặc y phục của bản thân đem theo, họ phải mặc đồng phục của Đại Lý Tự để làm việc dễ dàng.
Nàng lại chưa muốn thay đồng phục vội, nàng mặc nữ trang như thường, dùng tro bôi mặt ra ngoài dạo phố thu thập thông tin.
Chu Chủ sự thoạt đầu còn ngỡ ngàng một lúc khi nhận ra huynh muội Bạch gia nhưng mau chóng khôi phục lại sự chuyên nghiệp. Anh ta chủ động phái mấy thủ vệ bí mật theo sau nàng bảo vệ.
Húc Châu nằm ở phía nam của hạ lưu sông Tràng, là vùng sông nước nổi tiếng của Đại Liên. Càng vào sâu sẽ bắt gặp nhiều nhánh sông nhỏ trải dài khắp trấn. Tới đây người ta có thể di chuyển bằng thuyền nhỏ, hai bên vẫn có lối cho người đi bộ.
Nàng cẩn thận đánh giá xung quanh, không có gì bất ổn cả. Điều kì lạ duy nhất là chi tiết vụ án qua lời kể của người dân. Có người nói hắn là một tên ẻo lả, có người lại cho rằng hắn chính là đại nam tử cường tráng, song lại có người nói hắn là phụ nữ. Qua từng nhóm người tụ tập hình dáng hung thủ lại khác nhau. Điểm chung duy nhất là cái tâm lý biến thái của hắn, nam nữ bất phân chỉ cần thích là sẽ động thủ. Hơn nữa lại rất kĩ tính, dấu vết để lại vô cùng ít, thậm chí còn để lại dấu vết giả làm lệch hướng điều tra.
Bụp!!
Nàng tập trung sắp xếp thông tin mà không để ý va trúng người ta. Hai người ngã lăn ra đất, suýt xoa cái mông đau.
“Xin lỗi, xin lỗi”
Chưa kịp định thần lại nàng đã rối rít xin lỗi người ta trước. Dù sao cũng là bản thân lơ đễnh.
“Không sao, không sao”
Chật vật chỉnh trang lại, nàng để ý trên người hắn có mùi hương đặc biệt, tạm thời không nhớ ra là mùi gì.
“Cô nương từ phương nào đến? Cô trông lạ mắt lắm”
“Ta ở phố bên kia sang đây chơi, thường ngày lão cha không cho ta ra ngoài, lần này là lén chạy ra ngươi trông ta lạ mắt cũng phải”
Chỉ xã giao qua loa rồi ai đi đường nấy. Hắn trông trạc tuổi Mặc Tự Khanh, tướng tá gầy đét, lưng hơi gù, trên mũ có gắn khối bông châm đầy kim may chắc là một thợ may. Dựa theo chất lượng vải y mặc thì chỉ là thợ may nhỏ, không khá giả gì nhưng mùi hương trên người là loại quý hiếm, người có tiền mới sử dụng loại hương này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.