Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 29: Phát điên?




Căn phòng giờ đây, chỉ còn lại hai người duy nhất. Chiếc máy tính bảng mô phỏng các phân đoạn của Lộ Tĩnh đang tua lại ngay trước mặt Mặc Kỳ Dực. Người đàn ông lấy điếu thuốc bắt đầu châm lửa, ánh mắt thâm trầm lướt qua cô.
“Đi lại đây.”
Lộ Tĩnh như cá nằm trên thớt, ánh mắt long lanh ngước nhìn người đàn ông một cách đề phòng. Cô vẫn cứ đứng lặng, giọng nói qua chiếc laptop về lời thoại của cô văng vẳng.
Mặc Kỳ Dực lần nữa lên tiếng, giọng nói lúc này đã mất đi sự kiên nhẫn, mùi thuốc lá cùng làn khói phảng phất khắp cả căn phòng, thật sự rất khó ngửi.
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai!”
Cô gái nhỏ khi này mới ý thức được, chậm rãi di chuyển, vừa lại gần, lập tức một bàn tay đã kéo khiến cô không kịp trở người mà ngồi lên đùi hắn. Để thân thể nhỏ áp sát vào lớp áo người đàn ông, hơi thở nóng rực phả vào chiếc cổ nhỏ khiến cô càng cảm giác khó chịu. Đối diện chiếc laptop, các phân cảnh bị người đàn ông tua qua một lượt. Cho đến khi dừng lại là một phân đoạn ngắn đóng chung với Đoàn Hiên.
Bên trong, ánh mắt cô gái nhỏ long lanh tràn đầy sự tình tứ với nam nhân trước mặt, trông cả hai đều rất đẹp đôi, ăn ý đến mức khó tả. Vừa lướt đến đấy, đôi con ngươi người đàn ông đen nhánh, sự tức giận tràn đầy nơi đáy mắt.
Người đàn ông thừa biết là diễn, nhưng cũng bị chính những điều này làm cho trở nên khó chịu.
“Diễn ăn ý đến vậy sao?”
Mặc Kỳ Dực châm biếm nói lên một câu, bàn tay siết chặt cằm nhỏ bắt quay sang đối diện với hắn. Gương mặt người đàn ông hiện ngay trước mắt, rõ mồn một khiến tâm tình cô liền trở nên căng thẳng.
Trực tiếp không báo trước kéo gương mặt nhỏ lại gần, hôn một cách gặm nhấm đến đau đớn vào đôi môi hồng hào xinh đẹp, bàn tay siết lấy eo nhỏ khiến cô chẳng thể phản kháng, chỉ biết đón nhận nụ hôn điên cuồng này.
Bàn tay nhỏ bất lực muốn đẩy ra, nhưng vô dụng, sức lực của người đàn ông như gọng kìm vậy.
Rất lâu sau, Mặc Kỳ Dực mới buông ra, cô gái nhỏ thở hổn hển, ánh mắt ửng đỏ nhìn vào người đàn ông một cách căm thù hiện rõ ràng.
“Ngài Mặc, ngài đừng có tùy tiện phát điên ở đây.”
“Phát điên?”
Mặc Kỳ Dực cảm thấy hơi nực cười, bàn tay vuốt ve xuống đôi chân nhỏ mân mê, nhưng Lộ Tĩnh vội vàng cản lại. Người đàn ông không hài lòng, trực tiếp luồn vào phía trong lớp váy, ý định muốn dạy cho cô một bài học.
“Chỉ cần là tôi muốn cho dù ở đâu, cũng không có kẻ nào dám cản.”
Bàn tay muốn luồn sâu hơn, nhưng Lộ Tĩnh vội vàng đưa bàn tay nhỏ ngăn để giữ chặt lại. Ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng người đàn ông, nếu Mặc Kỳ Dực muốn cô ngay tại đây, lát nữa cô sẽ trở ra ngoài với trạng thái như nào, mọi người sẽ nhìn vào cô ra sao?
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, nhìn vào ánh mắt nhỏ phản kháng. Để rồi người đàn ông buông tay, tâm trạng cũng chẳng tốt là mấy.
Mãi lâu sau, khi Lộ Tĩnh rời khỏi phòng, đôi môi đã bị sưng lên một cách lạ thường.
Không cần đoán, rõ ràng người thân phận lớn đến đây chính là vì Lộ Tĩnh.
Vừa ra ngoài, Nhậm An liếc mắt nhìn Lộ Tĩnh, ánh mắt ghét bỏ hiện rõ. Vừa bước ngang qua, liền không kiêng nể lên tiếng, giọng nói mang theo sự ghen ghét rõ ràng.
“Sớm thôi, cũng trở thành đồ chơi trong tay ngài ấy. Đừng cho rằng được để ý một chút thì có thể ảo tưởng trèo lên cành cao.”
Lộ Tĩnh chỉ nhìn, không đáp lời, hơi rũ mi mắt. Cô biết, sau hôm nay mọi người đều sẽ nhìn cô bằng cái nhìn khác. Khinh bỉ, ghét bỏ, hay thậm chí cho rằng cô chính là loại con gái tệ hại đó. Không dám ở lại, phân cảnh đã xong cô liền rời đi.
Mà khi Lộ Tĩnh vừa rời đi, đạo diễn Ngô cũng lập tức bị gọi vào trong.
Một cuộc nói chuyện dặn dò ngắn diễn ra, khiến ông chỉ biết bất lực gật đầu nghe lời.
Cứ như thế, toàn bộ cảnh quay thân mật của Lộ Tĩnh lẫn Đoàn Hiên đều bị hủy bỏ trong chốc lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.