Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 38: Thỏ vào hang sói




Vốn dĩ định ngày mai sẽ cùng cha trở về khu trọ, nhưng sự việc xảy ra đột ngột. Cha Lộ căn bản chỉ vừa khỏi bệnh, Lộ Tĩnh không muốn ông nghe được tin tức về căn nhà để rồi tâm trạng ông thêm u uất. Sau cùng chỉ có thể bịa đại một lý do, tiếp tục để ông dưỡng thương tại bệnh viện.
Số tiền trong người hiện tại cũng ít ỏi.
Lộ Tĩnh nhất thời cảm giác, thế giới này rất tệ hại.
Đêm đến, khi cha Lộ đã yên tĩnh vào giấc ngủ. Lộ Tĩnh mới rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài một chiếc xe đậu lại, nữ phụ trách bên cạnh mở cửa xe để cô bước vào.
Chiếc xe lái một vòng, dừng trước thương hiệu thời trang nổi tiếng. Lộ Tĩnh nhíu mày không hiểu, nữ phụ trách bên cạnh liền lên tiếng, giọng nói đầy sự khinh thường.
“Thay đồ, không lẽ cô định dùng bộ dạng quê mùa đó vào gặp ông chủ hay sao?”
Lộ Tĩnh hơi nhếch môi, mọi thứ bị người đàn ông đó phá hoại đi hết. Chẳng phải bộ dạng thảm hại hiện giờ, cũng đều do một tay hắn làm nên hay sao.
Đến lúc bước vào. Nhìn bộ dạng ăn mặc quê mùa của Lộ Tĩnh, sự coi thường hiện rõ trên gương mặt những nhân viên nơi đây. Chỉ có người phụ trách theo sau không nói quá nhiều, chỉ đưa đến một tấm thẻ đen sang trọng bóng loáng ánh vàng đến.
“Lấy ra chiếc váy đắt và trông phù hợp với người phụ nữ này một chút.”
Nhân viên nhìn Lộ Tĩnh, suy đoán cũng chỉ là một người được bao nuôi. Gương mặt bọn họ bên ngoài cười nói tư vấn, trái lại bên trong cũng chẳng xem cô ra gì.
Những bộ đồ được đem đến rất nhiều, Lộ Tĩnh không có hứng thú mặc thử. Chỉ tùy tiện chọn một chiếc váy màu đen nhạt đơn giản không quá cầu kỳ. Bởi mục đích cũng chỉ ném đi bộ đồ nghèo nàn ban nãy cô đã khoác trên người mà thôi.
Chiếc xe lần nữa di chuyển, đến khi dừng trước nơi hộp đêm sang trọng. Tâm trạng Lộ Tĩnh càng lúc càng tệ hơn. Những nơi như thế này, nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần trong đầu, từ lần cuối thoát được khỏi cô đã thầm nhủ sẽ không bao giờ quay lại.
Nữ phụ trách nhìn Lộ Tĩnh từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá, nhan sắc cũng có. Nhưng gương mặt non nớt chẳng thể bì được với những người phụ nữ sắc sảo trước đây bên cạnh ông chủ.
Nữ nhân này suy ra quá đơn thuần, cho dù có khoác trên người những bộ đồ đắt giá đi chăng nữa cũng không phủ nhận cốt cách nghèo hèn của một thường dân từ bên trong. Chỉ là cô ta không hiểu, từ khi nào ông chủ lại hứng thú trêu đùa những dạng nữ nhân như thế này.
Cô ta đưa tấm thẻ ghi số phòng đến trước mặt Lộ Tĩnh, tới đây cũng đã hết phận sự.
“Đi theo số phòng rồi lên tìm ngài Mặc đi, đừng để ngài ấy đợi lâu, bằng không hậu quả như nào cô không gánh vác nổi đâu.”
Lộ Tĩnh siết chặt tấm thẻ, cũng không trả lời một câu cứ thế xoay người rời đi. Băng qua những nơi với đầy ánh đèn xập xình chói tai, khói trắng hư ảo chẳng rõ do thuốc lá hay do khí sương hiệu ứng. Càng đi càng khiến tâm trạng thêm rối bời.
Chẳng qua cô chỉ mong có thể kết thúc sớm, những nơi như thế này có nghĩ cũng chẳng bao giờ muốn đặt chân tới dù lần nữa.
Đến khi dừng được nơi dãy phòng lớn, Lộ Tĩnh đã bắt gặp trợ lý Quang đứng phía bên ngoài. Thấy cô, cậu nở nụ cười chuyên nghiệp, liền đưa tay mở cửa phòng.
“Vào đi, ngài Mặc đang đợi.”
Trợ lý Quang không nghĩ nhiều với một cô gái như Lộ Tĩnh, nhưng ít ra theo quá trình làm việc cùng Mặc Kỳ Dực. Đây là người đầu mà ông chủ phá lệ nhiều như thế, hiện giờ chẳng thể biết giá trị Lộ Tĩnh như thế nào, những cậu cũng nhìn ra ông chủ đang để ý đến nữ nhân này. Mà đã để ý, thì muốn thoát khỏi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lộ Tĩnh bước vào trong, nơi đây không gian lắng đọng hơn, diện tích khá lớn, đồ vật bên trong lại sang trọng vô cùng. Ánh đèn sáng vàng xen chút ít màu đỏ nhạt, vừa đảo mắt xung quanh đã trông thấy tương đối nhiều người, nam nữ không ngần ngại ngồi trong lòng nhau, thỉnh thoảng vài nơi phát ra âm thanh cấm kỵ đến khó nghe.
Bọn họ nhìn Lộ Tĩnh bước vào, liền lên tiếng trêu ghẹo. Đương nhiên cũng không dám đá động nhiều, bởi căn bản là biết người của ai.
“Xem ra đây là nữ nhân của Mặc thiếu, bảo sao những lần trước tôi đưa người ngài lại từ chối như thế.”
Mặc Kỳ Dực ngồi trong góc, chỉ nhàn tản nhâm nhi rượu, ánh mắt hài lòng nhìn Lộ Tĩnh từ trên xuống dưới, trông không khác gì con thỏ rơi vào hang sói, khi mà biết rõ bản thân có thể bị làm thịt bất cứ lúc nào. Hiển nhiên khi nhìn thấy mấy tầm mắt ham muốn của những nam nhân rơi trên người cô, càng khiến tâm trạng người đàn ông u ám, thứ cảm xúc khó chịu trong lòng không ngừng sôi sục dâng lên.
“Lại đây.”
Đến lúc này, Lộ Tĩnh mới xoay đầu nhìn theo hướng tiếng nói.
Mặc Kỳ Dực đang gạt tàn thuốc, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống khiến ngũ quan người đàn ông ẩn hiện, phong thái kiêu ngạo đặc trưng. Rõ là ngồi ở một cái nơi đầy tục khí như thế, nhưng hắn vẫn chẳng hề như bọn họ.
Khí chất của bậc đế vương càng khiến những kẻ nơi đây chỉ làm nền cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.