Phòng thẩm vấn không lớn lắm, mang lại cảm giác rất ngột ngạt cho người khác.
Trần Phong rất thoải mái, ngõi phịch xuống ghế, như thể hẳn đã tới đây cả trăm lần.
Hắn thuần thục đối mặt với cuộc thấm vấn.
Giống như một ông già trong làng đang kể chuyện xưa, hẳn kể lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Câu chuyện do Trần Phong kể làm cho mọi người tưởng tượng rằng hẳn chỉ là một người trong đám đông đến hóng hớt, hắn kể ra mọi chuyện một cách rõ ràng nhưng lại khẳng định rằng hắn không phải là người đã trải qua chuyện này.
Bởi vì những người đã trải qua chuyện này thì sẽ không thể nào kế lại rõ rằng dưới góc độ trịch thượng. như vậy.
Ngay cả những gì Dương Tiên và Đường Chính Phong suy nghĩ, hẳn cũng nói ra một cách rõ ràng và thuyết phục!
Hai viên thẩm vấn trẻ tuổi có hơi bối rối.
Đây là lần đầu tiên họ gặp phải một tên tội phạm già đời như vậy, hỏi cái gì cũng có thể vặn lại, nhưng họ lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ điều gì hữu ích.
Ngay lúc hai người họ đang đau đầu, Lý Đồng Châu đẩy cửa ra, nói với hai viên thẩm vấn: "Hai người ra ngoài trước đi!"
Viên thẩm vấn run rẩy và thu thập tài liệu rồi nhanh chóng rời đi
Trong toàn bộ phòng thẩm vấn, chỉ còn lại Trăn Phong và Lý Đồng Châu!
Trần Phong nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lý Đồng Châu.
Mặc dù người này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông ông ta vẫn rất có tỉnh thần, càng nhìn càng cảm thấy ông ta rất tao nhã, tạo cho mọi người một cảm giác khiêm tốn và lịch thiệp.
Nhưng thật kỳ lạ khi một người lịch thiệp như vậy. lại luôn đi kèm với một sự ngang ngược và độc đoán không thể diễn tả.
"Vị quan lớn này, khi nào thì ông thả tôi ra ngoài? Cô gái của tôi vẫn đang đợi tôi về nhà ăn tối đấy!" Trần Phong ngượng ngùng nói, hắn ngồi bắt chéo hai chân, lắc lắc mũi chân phải.
Lý Đồng Châu ngồi xuống bàn thẩm vấn, rất bình tĩnh nói: "Xem ra cậu rất tự tin, cho rằng mình chắc chẩn sẽ bình an vô sự ra ngoài sao?”
Trần Phong nhún nhún vai: "Nếu không thì sao? Tôi không hề vi phạm pháp luật!"
Lý Đồng Châu nói: "Cậu không sợ là một lát nữa sẽ phát hiện ra dấu vân tay của cậu trên khẩu súng sao?”
"Trần Phong lắc đầu rất tự tin nói: "Đừng lãng phí công sức nữa, trên đời này, không một ai có thể xác định được dấu vân tay của tôi đâu!
Lời này rất độc đoán, thậm chí còn có hơi điên rồ.
Nhưng Lý Đồng Châu lại rất bình tĩnh, không hề cảm thấy ngạc nhiên một chút nào cả, ông ta gật đầu: "Nhưng cậu vẫn phải ở đây, muốn tìm ra dấu vân tay mà cậu đã để lại trên khẩu súng đó, rất đơn giản!"
Đây là một lời uy hiếp trần trụi.
Đối mặt với sự uy hiếp này, Trần Phong vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, mim cười nói: "Nếu ông thực sự muốn làm như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chỉ nhắc nhở ông một câu, có đôi khi đùa với lửa sẽ dẫn đến tự thiêu!