Nói xong, anh giơ nắm tay đón lấy nắm đấm của đối phương.
Rằm!
Nắm đắm của cả hai va vào nhau kịch liệt, một tiếng nỗ vang trời vang khắp nhà hàng.
Sàn nhà dưới chân của hai người bọn họ trực tiếp Vỡ vụn.
Một làn sóng khí mạnh mẽ lan ra, lấy điểm chạm của hai nắm đắm làm trung tâm, lan ra chung quanh.
Khán giả xung quanh bị sóng khí ảnh hưởng, giống như bị gió mạnh cuốn đi, từng người một lảo đảo lui về phía sau.
Đổng Thiên Bảo trợn trừng mát, tự lắm bẩm: “Tên này cũng quá mạnh đi?”
Hai mắt Tần Tước sáng như sao, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Năm đó tên này có thể nói là đối thủ với Thiếu soái của chúng ta, mấy năm không gặp, thực lực lại mạnh hơn nhiều rồi. Lần này, Thiếu soái gặp phải đối thủ mạnh rồi.”
Tống Sinh Đình và những người khác đều vô cùng lo lắng, sợ rằng Trần Ninh sẽ gặp chuyện.
Cú đấm thăm dò của Trần Ninh và Trủng Hồ, không hề phân được cao thấp.
Trủng Hỗ nhướng mày: “Trần Ninh, mấy năm nay hình như anh không có tiến bộ gì nhỉ?”
Trần Ninh vẫn bình tĩnh nói: “Lượng sức mà đánh, dựa vào năng lực của anh thì không đủ tư cách để do thắm được thực lực thật sự của tôi đâu.”
Trủng Hỗ nghe vậy thì tức điên lên!
“Mấy người mạnh miệng thường chết thảm lắm!”
Anh ta vừa dứt câu thì bóng dáng đã di chuyển, anh ta tung ra những đòn tấn công như vũ bão về phía Trần Ninh.
Trủng Hỗ có xuất thân từ Hải quân Hoa Hạ, lối đánh của anh ta theo lối đánh quân đội, động tác đơn giản, dứt khoát, đánh thẳng vào yếu điểm, tốc độ cực nhanh và sức mạnh kinh hoàng.
Phong cách chiến đấu của Trần Ninh cũng là phong cách quân đội, động tác từ đơn giản đến ác liệt, quyền đánh ra ẩn chứa bá khí. Anh đánh với Trủng Hồ, thấy chiêu tiếp chiêu, dùng đá chọi đá.
Cả hai đều là những cao thủ hàng đầu, hai người buông thả chiến đấu với nhau, mọi thứ xung quanh đều phải gánh chịu hậu quả hai người gây ra.
Dù là bàn ghế ăn hay cột tường, trước mặt bọn họ đều trở nên mỏng manh như tờ giấy, đều vỡ vụn dưới nắm đấm của họ…
Những người có mặt tại hiện trường xem đến hoa cả mắt.
Trận chiến giữa Trần Ninh và Trủng Hỏ, trong mắt bọn họ, đôi khi họ thậm chí không thể nhìn rõ, giống như cuộc chiến giữa các vị thần vậy.
Trần Ninh và Trủng Hỗ không hề né tránh, đối đầu trực diện.
Kiểu đối đầu này thường phân định được thắng thua rất nhanh.
Trần Ninh đã tiếp mười mấy chiêu của Trủng Hồ, cuối cùng Trần Ninh cũng bắt được lỗ hổng của Trủng Hồ, anh lập tức đánh tan hàng phòng thủ của Trủng Hổ bằng một cú đầm dữ dội.
Ngay lập tức, anh biến thành một cái bóng mờ lao vào vòng tay của Trủng Hồ, nhanh như chớp tung ra ba cú đấm, tất cả đều đánh vào cùng một vị trí.
Bốp!
Tiếng ba cú đấm đánh vào lồng ngực của Trủng Hồ vang lên. Bởi vì tốc độ quá nhanh, vốn là âm thanh của ba cú đắm nối liền lại với nhau tạo thành một âm vang kéo dài.
Trủng Hỗ miễn cưỡng chịu đựng được hai cú đắm trước đó của Trần Ninh, nhưng khi cú đấm thứ ba của Trần Ninh rơi xuống, anh ta đã không còn chống đỡ được nữa, la lên một tiếng rồi văng ra ngoài, nặng nề ngã trên đất.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc anh ta vừa ngã ra đắt, thì liền nẩy lên như một con cá chép, bật người đứng dậy.
Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Mấy năm không gặp, anh ta quả thực đã trở nên mạnh hơn, nhưng thực lực của Trần Ninh cũng trở nên khó dò hơn.
Anh ta không chịu thừa nhận mình đã bại trận!
Từ khóe mắt, anh ta thoáng nhìn thấy một bức tượng đồng của Trường Sơn Triệu Tử Long ở bên cạnh, để ý đến cây thương trên tay Triệu Tử Long.
Anh ta duỗi tay ra, trực tiếp rút lấy cây thương dài trong tay pho tượng đồng, lại gào lên một tiếng rồi lại nhào về phía Trần Ninh chém giết.
Xoạt!
Thanh trường thương giống như một con rồng, léo lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm về phía cuống họng Trần Ninh.
Mọi người có mặt đều đồng loạt kinh hãi hô lên.
Tống Sinh Đình hét lên: “Trần Ninh, cẩn thận!”
Trần Ninh lùi về phía sau một bước, hơi ngả người về phía sau, vừa vặn tránh được mũi thương sắc bén của Trùng Hỗ.
Trủng Hồ hất cổ tay, vung thương, lại lần nữa tắn công điên cuồng về phía Trần Ninh.