Không nghĩ tới Lưu Lai Đức lại âm dương quái khí mở miệng: “Tiểu tử, uống chậm một chút, đây chính là rược đặc cung của phủ Đại đô đốc, cẩn thận thưởng thức, dư vị tinh tế, đừng lãng phí.”
Cho dù Trần Ninh tu dưỡng tốt, lúc này cũng nhịn không được tức giận.
Anh lạnh lùng nói: “Chỉ là rượu đặc cung của phủ Đại đô đốc, tôi cũng không biết uống bao nhiêu rồi, cẩn thận thưởng thức, dư vị tinh tế?”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Ngay lập tức!
Lưu Lạp Đức liền bật cười to: “Ôi, mẹ nó cậu cho rằng cậu là ai nha, cậu cho rằng cậu là Đại đô đốc sao, còn không biết đã uống bao nhiêu, tôi thấy cậu uống rượu giả nhiều thì có?”
Mọi người ở hiện trường nghe vậy, đều cười ha ha.
Hoàng Thiên Thuận thì rất xáu hồ, có chút khó xử hai bên, ông ta nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, đây chính là rượu đặc cung của phủ Đại đô đốc, chuyên cung cấp cho Đại đô đốc uống.”
“Đại đô đốc mới lên vị trí bao lâu, rượu đặc cung này cũng mới ra không bao lâu, sao cậu có thể uống qua chứ?”
“Tôi biết cậu sĩ diện, vừa rồi bị Lưu chủ nhiệm nói móc vài câu, mặt mũi không nhịn được, nhưng đừng khoe khoang, như vậy chỉ biết làm trò cười cho người trong nghề.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tôi không khoe khoang, rượu này quả thật tôi đã uống không ít, hơn nữa tôi còn biết, rượu này của Lưu phó chủ nhiệm không phải là rượu đặc cung của phủ Đại đô đóc, là giả.”
Giả?
Nhóm người Hoàng Thiên Thuận nghe vậy kinh nghỉ bât định, đồng loạt nhìn về phía Lưu Lai Đức.
Trần Ninh cũng nhìn Lưu Đề Đức, cười khẽ nói: “Lưu phó chủ nhiệm, thích làm náo động không có sai, nhưng anh lấy rượu giả để chiêu đãi bạn học, điều này có chút không tốt”
Sắc mặt Lưu Lại Đức trong nháy mắt đỏ lên!
Lưu Lai Đức tức giận đập lên mặt bàn, bát đũa trên mặt bàn bị chấn động đến nhảy loạn.
Ông ta nỗi giận lôi đình nói: “Cậu tính là cái thá gì, ông ta cũng dám nói rượu của tôi là giả?”
*Cậu con chó giữ cửa ở nông thôn, cậu đã bao giờ uống rượu cao cập chưa?”
“Cậu có tin cậu nói nhảm, tôi cho người ta xé rách miệng cậu.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, tôi không biết anh từ đâu có cảm giác ưu việt, làm việc ở Thủ đô mấy năm, liền coi thường người ở nơi khác?”
“Hơn nữa, rượu giả của anh, còn không cho người ta nói sao?”
Lưu Lai Đức hoàn toàn bị Trần Ninh chọc giận.
Ông ta chỉ vào Trần Ninh: “Cậu ở bộ phận nào của thành phố Trung Hải, cậu có tin một cú điện thoại của tôi, có thể để cho cậu nghỉ việc, có thể ngay cả chó giữ cửa cũng không làm dược?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Cóc ngáp, rất có khẩu khí.”
“Anh nói một cú gọi điện thoại có thể khiến tôi ngay cả công việc cũng không có, phải không?”
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ cho số nơi tôi làm việc, tôi tự mình gọi điện thoại cho anh, tôi cũng muốn xem anh làm sao để tôi ngay cả công việc cũng bị mắt.”
Trần Ninh nói xong, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho văn phòng phủ Đại đô đốc của quân cơ.
Nhận điện thoại là Lục Thiếu Thông, chánh văn phòng phủ Đại đô đốc.
Lục Thiếu Thông là thiếu tướng dân sự!
Ông ta phát hiện cuộc gọi lại là số điện thoại riêng của Đại đô đốc, liền hoảng sợ, cuống quít nhận điện thoại.
Trần Ninh sau khi gọi điện thoại, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Lưu Lai Đức, nói: “Đây, không phải anh hỏi tôi ở bộ phận nào sao, anh tự hỏi, tôi xem anh khiến tôi mất việc như thế nào?”
Lưu Lai Đức thật đúng là không sợ hãi!
Dựa vào địa vị thân phận của ông ta, muốn sa thải nhân viên bảo vệ an ninh của một bộ phận nào đó ở thành phố Trung Hải, còn không phải là chuyện đơn giản cùng với bộ phận phụ trách này chào hỏi?