Nhưng nêu như không thừa nhận mình là Đại đô đốc, anh lại phải chứng minh Trương Viễn là giả như thế nào?
Trần Ninh ý thức được, anh một mực nhận định Trương Viễn không phải Đại đô đốc, khiến Hạng Thủy Nghiên nghi ngờ.
Làm không tốt, Hạng Thủy Nghiên sẽ đoán được anh mới là Đại đô đốc thật sự.
Anh thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy anh ta không phải, anh ta nhất định không phải Đại đô đốc.”
“Bởi vì căn cứ theo tôi được biết, Đại đô đốc chẳng những quân đội mới có thể tiếp xúc, cách đây không lâu từng chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn quân của Tu La quốc.
Hơn nữa nghe nói vũ lực Đại đô đốc hơn người, từng mang theo một đội cảnh vệ chém giết máy trăm cường giả địch quốc tạo thành – tiểu đội Trảm Long.”
“Trương Viễn trước mắt này, ngay cả tôi cũng không thắng được, sao có thể là Đại đô đốc?”
Hạng Thủy Nghiên nghe vậy nhíu mày.
Cô ta quay đầu nói với Trương Viễn: “Đại đô đốc, tiểu tử này thật sự không thấy quan tài không đổ lệ, anh mau điều động Dũng Sĩ Doanh phủ đô đốc, đem tiểu tử này bắt lấy.”
Trương Viễn nghe vậy ấp úng: “Cái này… Cái này…”
Hắn cũng muốn điều động quân đội, tiêu diệt Trần Ninh.
Nhưng hắn không phải Đại đô đốc mà, nào điêu động Dũng Sĩ Doanh phủ đô đốc?
Trần Ninh đang muốn nói.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Lấy điện thoại di động ra nhìn, lại là con gái gọi điện thoại tới.
Anh cầm điện thoại trong tay: “Alo?”
Điện thoại di động truyền đến giọng nói của con gái: “Cha, cha và dì út hai người vẫn chưa về sao, con và mẹ đang chờ cha về để ăn tối.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, cha lập tức trở về.”
Cúp máy.
Trần Ninh nhìn Trương Viễn quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói: “Thế nào, anh có phải là Đại đô đốc hay không, nếu anh là Đại đô đốc liền điều động Dũng Sĩ Doanh đến bắt tôi lại trị tội.”
“Nếu như anh không phải Đại đô đốc, như vậy chờ một chút liền tự mình liền đến phủ Đại đô đốc, chủ động đầu thú, khai báo mình phạm tội giả mạo Đại đô đốc đi!”
Sắc mặt Trương Viễn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Không nói, vậy tôi sẽ coi như anh cam chịu mình không phải Đại đô đốc.”
“Anh nhớ một lát tự động đi phủ Đại đô đốc đầu thú, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Nói xong, Trần Ninh liền bảo Đồng Kha, đã đến lúc trở về.
Trần Ninh mang theo Đồng Kha, trong ánh mắt kinh hãi của Hạng Thủy Nghiên, ung dung rời đi.
Sau khi Trần Ninh và Đồng Kha rời đi.
Rốt cuộc Hạng Thủy Nghiên nhịn không được nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Trương Viễn giãy dụa từ trên mặt đất, lạnh lùng chất vần: “Trương tiên sinh, cuối cùng tôi hỏi anh một câu, rốt cuộc anh có phải là Đại đô đốc hay không?”
Sắc mặt Trương Viễn biến đồi.
Hắn nhìn trái phải rồi nói: “Tôi là Đại đô đốc thì thế nào, không phải Đại đô đốc thì cô định làm gì?”
Trong mắt Hạng Thủy Nghiên hiện lên một vẻ sát cơ, lãnh đạm nói: “Nếu anh là Đại đô đốc, vậy tôi tất nhiên trợ giúp anh, tìm Trần Ninh báo thù, nhất định phải giãm Trần Ninh dưới chân, từng chút một đem anh ta hung hăng nghiền chết.”
“Nếu như anh không phải Đại đô đốc, ha ha!”
Một tiếng cười lạnh.
Trong lòng Trương Viễn nhảy dựng lên.