Chiến Long Vô Song

Chương 345: Tôi của hôm nay!




Trần Hùng trợn tròn mắt, há hôc mồm, cả người đều ngây ngô!
c Minh vương Hắc Đề Tư cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt hắn sợ hãi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn vào những chiếc xe tăng bọc thép ầm ầm kéo đến khắp núi, cùng với một quân đội đông đảo.
Trên trời phía xa, vô số những chiếc máy bay trực thăng, giống như những đám mây đen che trời mà đến…
Về phần đoàn lính đánh thuê Tống Táng Giả, vẻ mặt ai nấy đều xám xịt và tuyệt vọng.
Không ít người đều lần lượt vứt vũ khí xuống, ôm lấy đầu không dám tin, sợ hãi lùi lại phía sau, trong miệng không ngừng lẫm bẩm: “No, no, no…”
Nhưng cũng có một số người cuồng bạo, không cam tâm bị chì chiết tại Hoa Hạ, trở nêm mắt lí trí và điên cuồng.
Những kẻ này sợ hãi nhìn quân đội của Hoa Hạ xuất hiện đông đảo ở xung quanh, sau đó căm phẫn nhìn Trần Ninh, dùng tiếng anh mắng chửi: “Những quan đội Hoa Hạ này chắc chắn là tên này dẫn tới, chúng ta lấy hắn làm con tin!”
“Nếu như Hoa Hạ không để chúng ta đi! Vậy chúng ta cùng hắn đồng quy vu tận!”
Những phần tử điên cuồng này nói xong liền nhặt lấy súng tiểu liên của mình lên, có người muốn ngắm bắn Trần Ninh, có người muốn xông qua bắt lấy Trần Ninh làm con tin.
ỷ Ngay lúc này, ở sườn núi đôi diện, hàng chục tay súng bắn tỉa cũng đồng loạt bắn đạn. Hàng chục tiếng súng hội tụ lại tạo thành một âm thanh dài bay đi.
Những phần tử điên cuồng đang muốn dây bát lợi với Trần Ninh trong đám lính đánh thuê, đồng loạt vỡ nát đầu, hàng chục những xác không đầu từ từ ngã xuống.
Hắc Đề Tư cùng những tến lính đánh thuê của hắn nhìn thấy, toàn bộ đều mặt biến sắc kịch liệt.
Hắc Đề Tư thát thanh nói: “Tay súng tỉa!”
“Trời ạ! Các người rốt cuộc bố trí xung quanh bao nhiêu súng tỉa, nghiễm nhiên đồng thời khiến mấy chục người đều vỡ nát đầu?”
Trần Ninh điềm đạm nói: “Không nhiều! Cũng chỉ một ngàn tay súng tỉa!”
Cái gì?
Xung quanh ngọn núi này lại bố trí cả một ngàn tay súng tỉa?
Vậy không phải biểu thị cho mỗi một người bọn họ đều bị một tay súng tỉa nhắm trúng, lúc nào cũng có thể bị vỡ đầu sao?
Hắc Đề Tư kinh sợ nhìn về bốn phía ngọn núi, hắn không dám tin lời Trần Ninh nói là sự thật.
Nhưng từ ánh mắt chắc nịch cra Trần Ninh, còn có vây quanh khắp núi đi tới đều có vô số quân đội, thêm vào vô số những | máy bay chiến đấu ở trên trời. Trong lòng hắn cũng có một loại cảm giác mạnh mẽ: Lời Trần Ninh nói, có khi là thật!
Trần Ninh đã bố trí một ngàn tay súng tỉa xung quanh. Từ đầu đến cuối, Trần Ninh có thể tùy lúc đem những người bọn họ, toàn bộ đều giết trong vài giây!
Lúc này, xe tăng cũng đã qua đến, vô số những máy bay chiến đấu lượn vòng trên đầu bọn họ, súng máy trên những chiếc máy bay chiến đấu kia cũng đã ngắm chuẩn đám người Hắc Đề Tư.
Ngoài ra, vô số những chiến sĩ vũ trang đầy đủ của Hoa Hạ, triệt để bao vây hoàn toàn ngọn núi ngô đồng, khắp ngọn núi chỉ chít những chiến sĩ Hoa Hạ.
Lúc này, phó tổng chỉ huy quân khu tỉnh Đông Hải – Đỗ Thiên Lâm, đứng trên xe tăng bọc thép chỉ huy.
Đỗ Thiên Lâm cầm loa, dùng tiếng anh uy nghiêm nói: “Hắc Đế Tư! Chúng tôi là quân đội Hoa Hạ! Bây giờ các người đã bị mười vạn chiến sĩ triệt đễ bao vây rồi!”
“Tôi yêu cầu các người lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng! Nếu không, chỉ trong ba giây, toàn bộ các người sẽ biến thành xác chết!”
Hắc Đề Tư giơ tay đầu hàng, thủ hạ của hắn cũng lần lượt giơ tay đầu hàng.
Ở phương tây, thực lực chênh lệch rõ ràng, giơ tay đầu hàng bảo toàn tính mạng, không có gì đáng xấu hỗ!
ï Chỉ có điều, Hắc Đề Tư trong lần này quá bực bội, hắn ta thậm chí còn không biết làm sao lại thế này!
Hắn ngẳng đầu hướng về phía Trần Ninh dùng thứ tiếng Trung bập bẹ bức bồi hỏi: “Mày rốt cuộc là ai?”
Trần Ninh rốt cuộc có thân phận gì?
Câu hỏi này, cũng là điều Trần Hùng hiện tại rất muốn biết!
Trần Hùng lúc này đã trấn tĩnh lại sau chuyện vừa rồi, ông ta nhìn chằm chằm Trần Ninh, ông ta cũng rất muốn biết Trần Ninh rốt cuộc là ai?
Vào ngay lúc này, một số mãnh long đặc chủng binh trang bị đầy đủ cầm theo tiểu liên đã chạy tới nơi, tịch thu toàn bộ vũ khí và chĩa sung vào nhóm lính đánh thuê Hắc Đề Tư, hô lệnh: “Toàn bộ không được động đậy!”
Sau khi loại bỏ hết hoàn toàn nguy hiểm, Đỗ Thiên Lâm trong tay cầm một chiếc đại bào, đem theo một nhóm tướng lĩnh quân khu Đông Hải, nhanh chóng đi đến.
Trước ánh mắt chấn động của đám người Trần Hùng và Hắc Đế Tư, Đỗ Thiên Lâm cũng nhóm tướng lĩnh nghiêm người kính lẽ với Trần Ninh, tất cả đồng thanh hét lớn: “Tham kiến thủ trưởng!”
Trần Ninh giơ tay chào kiểu quân đội, trầm giọng nói: “Chào các vị tướng quân!”
“Thiếu soái! Trên núi gió lớn, ngài hãy khoác soái bào!”
Đô Thiên Lâm nhanh chóng tiên lên, hai tay đưa soái bào lên.
Trần Ninh giơ tay lên nhận lấy, một tiếng ào ào va chạm, trái tay khoác lên người.
Trần Ninh cơ thể rắn chắc, đôi mắt sáng, khoác lên người một chiếc soái bào màu trắng viền vàng, hai bên vai mang quân hàm là hoa văn quốc huy quyền lực nhất Bạch kim lợi kiếm!
Ngay lập tức, khiến khí chất của anh biến đổi long trời lở đất, hóa thành một thiếu soái đế quốc, anh hùng khí thế bộc lộ tài năng!
Mười vạn chiến sĩ Hoa Hạ có mặt ở đó, toàn bộ đều ngước nhìn Trần Ninh với ánh mắt sùng bái, giống như các tín đồ gặp được thần trong mắt họ.
Hắc Đế Tư dùng tiếng phổ thông, cả người quỳ xuống quỳ xuống, giọng run sợ: “Tôi biết cậu là ai rồi! Tôi cuối cùng cũng biết cậu là ai rồi!”
“Cậu là thiếu soái Bắc Cảnh. Một người giết chết cao thủ mười tám nước liên quân, một người làm chấn động cả thế giới. Là chiến thần của Hoa Hạ mà tất cả quốc gia trên thế giới đều không dám tranh giành quyền lực!”
Trần Ninh mặc nhiên nhìn Hắc Đề Tư bị dọa cho sợ hãi ở dưới đất, không tỏ ý kiến.
Bên cạnh Trần Ninh là đội trưởng đội cảnh vệ – Điển Chử, kiêu ngạo nghênh mặt, cười lạnh nói: “Ha ha… Xem ra ông cũng không phải mù, chí ít cũng nhận ra thiếu soái của chúng ta rồi!”
Thiếu soái!
Trần Hùng như rơi vào động băng, chân tay tê cứng. Ông ta kinh ngạc nhìn Trần Ninh, không thể tưởng tượng ra người con trai bị ông ta đuổi ra khỏi nhà này lại là chiến thần Hoa Hạ trong lời đồn, thiếu soái Bắc Cảnh!
Trần Hùng sắc mặt trắng bệch nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh cũng lạnh nhạt nhìn Trần Hùng!
Trần Ninh nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Trần Hùng, không phải ông nói tôi đừng làm ông thất vọng sao?”
“Tôi của ngày hôm nay, đã dụng binh trăm vạn!”
“Ông cho rằng dựa vào chút khả năng đó của Trần gia, và thuê thêm vài người lính đánh thuê thì có thể đuổi cùng giết tận mẹ con tôi sao?”
Lời của Trần Ninh như tiếng sét, phá tan tâm tư của Trần Hùng.
Mỗi câu Trần Ninh nói ra, Trần Hùng ôm lấy trực lùi lại về sau một bước.
Trần Hùng lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên hụt một bước, ngửa đầu ra sau ngã xuống, đầu ông ta va vào tắm bia đá xanh trước mộ mẹ của Trần Ninh.
Bốp một tiếng, máu tươi lập tức chảy ra.
ï Phía sau đầu Trần Hùng bê bết máu, hai mắt đen ngòm, dần mắt đi ý thức.
Máy người hầu nhà họ Trần không nhịn được hô lên: “Lão gia!”
Trần Ninh nhíu mi tâm quay lại nhìn Trần Hùng nằm trong vũng máu ở trên đất trước mặt ngôi mộ của mẹ, ánh mắt phức tạp.
Đây là ý tròi rõ ràng sao?
Hay là mẹ ở dưới cửu tuyền đang trừng phạt người đàn ông bạc tình Trần Hùng này?
Trần Ninh quan sát máu tươi chảy từ sau đầu của Trần Hùng.
Bình thường giết người dứt khoát như anh, lần đầu tiên xuất hiện vẻ do dự.
Đỗ Thiên Lâm nhỏ giọng hỏi: “Thiếu soái! Cứu hắn, hay tiễn hắn lên đường?”
Ánh mắt Trần Ninh ngày càng phức tạp, nhìn Trần Hùng nằm trong vũng máu, có oán trách, có thù hận, có thương xót, có đau lòng, có cảm thông…
Cuối cùng, Trần Ninh thở dài một tiếng, xua tay phân phó Điển Chử: “Đưa ông ta đến bệnh viện đi!”
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Đỗ Thiên Lâm lại nhìn đám người hầu Trần gia, còn có đám lính đánh thuê Hắc Đề Tư, thì cần thận hỏi: “Thiếu soái! Bọn họ xử lý thế nào?”
` Trần Ninh biểu tình có chút mơ hồ: “Ông xem thế nào rồi giải quyết đi!”
Anh quay người, bóng lưng lộ ra có chút mệt mỏi, từ từ nói: “Rút hết đi! Tôi muốn yên tỉnh ở với mẹ tôi một lát!”
Rất nhanh, Trần Hùng được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Về phần thủ hạ nhà họ Trần và đám lính đánh thuê Hắc Đề Tư, tất cả đều bị bắt lại.
Đỗ Thiên Lâm không biết làm thế nào xử lí đám người này cho nên quyết định trước tiên đem những người này nhốt vào nhà tù quân sự bí mật, giam giữ trước rồi nóil Thậm chí giam cả đời hay qua vài năm rồi thả, thì còn phải xem thái độ của thiếu soái mới quyết định.
Trần Ninh ngồi trước mộ mẹ từ trưa đến tối mịt, một mình ngồi đó sáu tiếng đồng hồ.
Trong hoàng hôn, Điển Chử nặng nề xuất hiện trước mặt Trần Ninh, khẽ nói: “Thiếu soái!”
Trần Ninh ngẳng đầu: “Nói!”
Điển Chử nhỏ giọng nói: “Trần Hùng qua một ca cấp cứu, tính mạng bảo toàn rồi! Nhưng ông ta đập đầu nị thương gây xuất huyết, bây giờ biến thành người thực vật rồi!”
“Bác sĩ nói cơ hội tỉnh lại của ông ấy rất ít!”
Trân Ninh trầm mặc khá lâu, từ từ nói: “Đây coi như là trừng phạt của ông trời đối với ông ta đi! Có thể tỉnh hay không, phảo xem tạo hóa của bản thân ông ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.