Phủ đệ Triệu gia.
Trong phòng khách, Triệu lão gia là Triệu Học Thành ngồi ngay ngắn trên ghé thái sư.
Rất nhiều thành viên quan trọng của Triệu gia toàn bộ đều tụ tập trong phòng khách, ngoại trừ hai anh em Triệu Nhược Long cùng Triệu Nhược Hồ, hầu như tất cả thành viên quan trọng của Triệu gia đều đến đông đủ.
Triệu gia từ trên xuống dưới, người người lòng đầy căm phẫn.
Bởi vì bọn họ vừa nhận được tin tức, con cháu của Triệu gia bọn họ là Triệu Anh Minh đã bị Trần Ninh cùng Cơ gia, Khương gia liên thủ giết chết.
Sắc mặt Triệu lão gia tái xanh nói: “Nói vậy mọi người đều biết, đệ tử của Triệu gia chúng ta là Triệu Anh Minh bị người hại chết.”
“Hung thủ chính là Trần Ninh, Cơ Thường cùng Khương Bình!
“Các người nói chuyện này nên làm thế nào?”
Lập tức tất cả mọi người ở hiện trường đều nhao nhao rống giận: “Báo thù, nhất định phải báo thù, Triệu gia chúng ta không thể để người ức hiếp như vậy!”
“Nhưng mà tôi kiến nghị nên mời Triệu Nhược Long về, để ông ấy đứng ra thay chúng ta báo thù!”
“Đúng thé, Triệu Nhược Long là kiêu ngạo của nhà chúng ta, là con rồng của Triệu gia, bây giờ là tổng chỉ huy của 30 vạn tướng sĩ Tây Cảnh. Nếu Triệu Nhược Long quay về giúp chúng ta chủ trì công đạo, Khương gia cùng Cơ.
gia đều phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.”
Triệu lão gia đợi mọi người phát biểu ý kiến gần hét, chỉ ho vài tiếng để mọi người ở hiện trường an tĩnh lại.
Sau đó ông ta mới chậm rãi nói: “Thủ này nhất định phải báo, con cháu Triệu gia ta không thể chết vô ích. Tôn nghiêm của Triệu gia chúng ta cũng không thể bị người giẫm đạp.”
“Nhưng nếu chỉ vì… chút chuyện này mà phải kinh động đến Triệu Nhược Long phòng thủ ở biên cương, vậy chính là chuyện bé xé ra to.”
*Cơ gia cùng Khương gia tuy là truyền thừa nghìn năm, được xưng là Vương tộc đệ nhất cùng đệ nhị, nhưng thật ra cũng là nhờ ánh sáng của tổ tiên bọn họ.”
“Nếu bỏ đi danh hiệu là dòng chính của Hoàng Đề và Viêm Đề, vậy bọn họ không là cái thá gì hét!”
Mọi người ở hiện trường rối rít gật đầu, nói: “Chính ra thực lực của Cơ gia và Khương gia ở kinh thành cũng chỉ có thể xem như là gia tộc hạng hai, chẳng qua được truyền thừa lâu đời, danh tiếng của tổ tiên quá lớn mà thôi.”
“Nếu luận về thực lực, hai nhà bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Triệu gia chúng ta.”
*Còn có Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, chẳng qua chỉ là phú hộ mới quật khởi ở Giang Nam mà thôi, nói khó nghe một chút chính là nhà giàu mới nỗi, ở trước mặt Triệu gia chúng ta căn bản không xứng nhắc tới.”
Triệu lão gia nói: “Cơ gia cùng Khương gia dù sao cũng là Vương tộc ngàn năm, đối phó có chút bó tay bó chân.
Trước tiên cứ khai đao với Trần Ninh, giết gà dọa khỉ cho Cơ gia cùng Khương gia xem.”
“Đến lúc đó yêu cầu Cơ gia cùng Khương gia xin lỗi bồi tội cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
Mọi người rốt rít tán thành: “Lão gia nói phải!”
Triệu lão gia nhìn mọi người ở xung quanh phòng khách, trầm giọng nói: “Các người ai muốn đi Trung Hải một chuyền, giáo huấn Trần Ninh?”
Một người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng thon dài, tướng mạo anh tuần, nhưng giữa chân mày mơ hồ lộ ra vẻ hung ác nham hiểm đi ra từ trong đám người: “Cha, chuyện này cứ giao cho con xử lý đi!”
Người đàn ông trẻ tuổi này là con trai của Triệu Học Thành, Triệu Nhược Lân.
Triệu lão gia đối với đứa con này vô cùng yêu thương.
Lúc này thấy Triệu Nhược Lân chủ động xin đi giết giặc, ông ta liền cười nói: “Tốt lắm, chuyện này liền giao cho con làm, cần phải làm thật gọn gàng, để các chú bác trong nhà nhìn thấy năng lực của con.”
Triệu Nhược Lân nói: “Vâng, cha!”
Tỉnh Giang Nam, thành phố Trung Hải, cao ốc tập đoàn Ninh Đại.
Một đoàn xe với hơn mười chiếc Mercedes Benzes màu đen vây quanh chiếc Lincoln chạy băng băng, trực tiếp dừng trước cửa tập đoàn Ninh Đại, trước cửa đều bị xe lấp kín.
Tiếp đó, Triệu Nhược Lân mặc bộ vest màu trắng, chậm rãi từ trên chiếc Lincoln bước xuống.
Hơn mười chiếc Mercedes Benzes màu đen còn lại cũng có mười mấy thủ hạ bước xuống.
Những thủ hạ này toàn bộ đều cao hơn 1m8, bắp thịt căng đầy, mặc âu phục màu đen mà có hiệu quả như đang mặc khôi giáp.
Một đám người bước chân trầm ổn, khí tức nội liễm, huyệt thái dương gồ lên thật cao, ánh mắt như điện, vừa nhìn cũng biết toàn bộ đều là người luyện võ, hơn nữa đều là cao thủ.
“Đứng lại, các người là ai?”
Điển Chử mang theo vài Hổ Vệ, phía sau còn mang theo một nhóm bảo an của tập đoàn Ninh Đại xuất hiện.
Bởi vì hai ngày trước Đồng Kha bị bắt cóc, Điển Chử cùng nhóm Bát Hồ Vệ đã tăng cường bảo hộ đối với người nhà Thiếu soái.
Vì vậy, đám người Triệu Nhược Lân vừa mới xuất hiện ở cửa Ninh Đại tập đoàn đã bị Điển Chử phát hiện.
Triệu Nhược Lân cười nhạt: “Máy con chó canh cửa cũng dám chắn đường bản thiếu gia, trực tiếp xông vào, chó chặn đường thì giết chó!”
“Vâng, Lân thiếu!”
Mấy thủ hạ bên người Triệu Nhược Lân vẻ mặt hung tợn, đi lên phía trước Triệu Nhược Lân, mạnh mẽ mở ra một đường, muốn xông vào trong.
Điển Chử lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo các anh đứng lại…
cảnh cáo lần thứ hai…”
Một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn vung một quyền vào đám người Điển Chử, cười lạnh nói: “Chó giữ cửa, nằm xuống cho tao!”
“Cảnh cáo lần thứ ba!”
Âm thanh máy móc của Điển Chử lạnh lùng hạ xuống, vung tay bắt lầy nắm đắm của đối phương, khuỷu tay phải như đao, đập vào gò má của đối phương.
Bai Âm thanh khớp xương đứt gãy vang lên, Điển Chử đã đập nát khuôn mặt đối thủ.
Đối phương ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra nổi, hôn mê ngã xuống ngay tại chỗ.
Vài Hỗ Vệ sau lưng Điển Chử cũng tiến lên đấu với đám thủ hạ của Triệu Nhược Lân, cũng là một chiêu chế ngự địch.
Mấy thủ hạ mở đường cho Triệu Nhược Lân, toàn bộ đều ngã xuống chỉ trong chớp mắt.
Cái gì?
Triệu Nhược Lân vừa sợ vừa giận, không chỉ vì đám người Điển Chử dám cả gan làm tổn thương người của anh ta, mà còn bị thân thủ của Điển Chử cùng vài người Hồ Vệ làm cho khiếp sợ.
Điển Chử cùng vài người Hổ Vệ đánh bại toàn bộ những tên thủ hạ của Triệu Nhược Lân dám xông vào.
Bọn họ đã lâu không chiến đấu, lúc này mới chỉ triển khai thân thủ một chút, lại có một cảm giác chưa thỏa mãn.
Điển Chử cười lạnh nói: “Còn có ai muốn xông vào?”
Triệu Nhược Lân nhìn chằm chằm Điển Chử: “Người có can đảm dám ngang ngược với Triệu gia chúng ta như vậy, mày là người đầu tiên. Tao nhớ kỹ mày rồi.”
Điển Chử không cho là đúng nói: “A, kẻ thù của tôi có ba ngàn, anh không được coi là cái gì, tôi chẳng máy chốc sẽ quên mắt.”
Triệu Nhược Lân nghe vậy trừng to hai mắt, lửa giận xông thẳng lên đầu, đang chuẩn bị phát tác.
Nhưng đúng lúc này, trợ lý Lâm Vi của Tống Sính Đình đạp lên giày cao gót vội vội vàng vàng chạy tới, nói với Điển Chử: “Điển Chử, Trần tiên sinh nói để bọn họ đi lên, Trần tiên sinh nói muốn gặp người của Triệu gia!”
Đám người Điển Chử nghe vậy, lúc này mới nhường đường, bằng lòng để bọn Triệu Nhược Lân tiền vào.
Triệu Nhược Lân đang muốn mệnh lệnh cho thủ hạ đại khai sát giới, thật không ngờ Trần Ninh lại bằng lòng gặp anh ta, anh ta liền tạm thời không tính toán với Điển Chử nữa, dù sao thu thập Trần Ninh mới là chuyện lớn thứ: nhật.
Rất nhanh, nhóm người Triệu Nhược Lân liền đi theo Điển Chử và Bát Hồ Vệ đến tầng văn phòng của chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, đi tới một gian phòng tiếp khách vô cùng rộng rãi.
Bên trong phòng hội nghị có hai người ngồi, chính là Trần Ninh vóc dáng cao ngất, ánh mắt sáng như sao, còn có Tống Sính Đình mảnh khảnh khí chất hơn người.
Trần Ninh cũng là xem ở mặt mũi Triệu Nhược Long thống lĩnh Tây Cảnh mới quyết định gặp mặt người của Triệu gia.
Lúc này anh ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn nhóm người Triệu Nhược Lân, nhàn nhạt nói: “Anh chính là người Triệu gia phái tới Triệu Nhược Lân? Mục đích tới tìm tôi là?”
Triệu Nhược Lân không nói nhảm với Trần Ninh, lấy văn kiện từ trong tay tùy tùng ném lên bàn ngay trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Anh ta cười lạnh nói: “Triệu gia chúng tôi, cũng như đại biểu doanh nghiệp sản xuất thuốc nhà nước Tây Xuyên, đến thu mua doanh nghiệp tư nhân Ninh Đại này của các cậu.”
Doanh nghiệp Nhà nước Tây Xuyên?
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đều nhíu mày!
Sau khi doanh nghiệp tư nhân làm ăn lớn mạnh, doanh nghiệp nhà nước liền nhìn thành tích mà đỏ mắt, sau đó lợi dụng các loại thủ đoạn mạnh mẽ thu mua các doanh nghiệp tư nhân, tu hú chiếm tổ chim khách.
Đây là chuyện rất thường xảy ra!
Nhưng không ngờ chuyện này lại phát sinh trên người tập đoàn Ninh Đại.
Tống Sinh Đình lập tức nóng nảy!
Trần Ninh vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, anh nhìn qua bản kế hoạch thu mua doanh nghiệp tư nhân trên bàn một chút, trên đó viết giá trị thu mua tập đoàn Ninh Đại là 100 tỷ.
Khóe môi Trần Ninh hơi nhếch: “100 tỷ mà đã muốn thu mua tập đoàn Ninh Đại trị giá nghìn tỷ của chúng tôi, Triệu gia các anh đây là không muốn cho chúng tôi đường sống mà.”
Triệu Nhược Lân đắc ý cười ha hả, anh ta bỗng nhiên dùng hai tay chống bàn, nghiêng người về phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Anh ta lạnh lùng nói: “Thành thành thật thật tiếp nhận thu mua của chúng tôi, chiêu theo giá cả của tôi bán lại Ninh Đại, đây chính là đường sống duy nhất của cậu.”
“Không có người nào có thẻ là địch với Triệu gia chúng tôi, cậu cũng không ngoại lệ.”