Từ Hải Yến nghe vậy liền nhịn không được cười lạnh: “Tự báo thân phận liền cho anh vào?”
“A, anh cho rằng anh là ai vậy, anh cho rằng anh là lãnh đạo hay thủ trưởng sao?”
“Hoàng đội trưởng, không cần nói nhảm với bọn họ, bắt lại toàn bộ những tên tiểu nhân này là được rồi.”
Tính cách Hoàng Vĩ Cường chín chắn, anh ta cũng không tùy tiện xằng bậy, mà là định rõ thân phận Trần Ninh trước rồi nói sau.
Anh ta trằm giọng nói: “Vị tiên sinh này, có thuận tiện cho chúng tôi biết danh tính của anh không?”
Trằn Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ninh!”
Người xung quanh nghe được Trần Ninh tự giới thiệu ngắn gọn, đều ngây ngắn cả người, đều có cảm giác, một câu tôi là Trần Ninh là xong rồi?
Từ Hải Yến bật cười: “Chỉ thế thôi sao?”
Lý Khôn cũng cười lạnh nói: “Người này là một kẻ ngốc, bây giờ chúng ta muốn biết là biết thân phận của anh ta, không chỉ là tên.”
Hoàng Vĩ Cường lại nghi ngờ nhìn Trần Ninh.
Khi mọi người giới thiệu bản thân mình, họ thường nói kèm theo một chứ danh gì đó.
Chỉ có những người rất tự tin, lúc giới thiệu bản thân mình, chỉ nói mỗi tên.
Hoàng Vĩ Cường thấy khí chất bình tĩnh trên người Trần Ninh, giống như phát hiện Trần Ninh không đơn giản.
Đồng thời, anh ta cảm giác cái tên Trần Ninh rất quen thuộc, nghe rất quen tai.
Bỗng nhiên, trong đầu anh ta hiện lên một bóng người mặc áo anh tuần, chiến thần uy phong lẫm liệt!
Thiếu soái Tràn Ninh!
Con mắt của anh ta đột nhiên mở to, vẻ mặt chấn động.
Anh ta cuối cùng phản ứng lại, thì ra người đàn ông dáng người cao ngất, đôi mắt như sao trước mắt này, lại chính là Thiếu soái Bắc Cảnh.
Vợ chồng Lý Khôn và Từ Hải Yến vẫn đang nói không ngừng, cười nhạo Trần Ninh.
Từ Hải Yến cười lạnh nói: “Hoàng đội trưởng đang hỏi người này thân phận là gì, anh ta không báo chức vụ công việc, cũng không báo bối cảnh gia đình, chỉ nói tên, anh ta cho rằng tên của anh ta rất dễ dùng?”
Lý Khôn cười nói: “Nhìn bộ dạng tự tin của anh ta khi tự báo tên, không biết còn tưởng rằng anh ta là đại thủ trưởng nào đó.”
Từ Hải Yến cười lạnh: “Con người mồ côi này, là thủ trưởng, tôi nhổ…”
Lý Khôn nói: “Này, Hoàng đội trưởng, tôi thấy các người không cần nói nhảm với người này, mau bắt anh ta lại.”
“Để tránh khiến cho đại thần ngoại giao Tu La quốc bọn họ, còn có Thiếu soái, các vị Các lão, cùng với Quốc chủ phu nhân, bộ trưởng ngoại giao bọn họ tới, tạo thành ảnh hưởng tệ là xong đời.”
Từ Hải Yến ồn ào nói: “Được rồi, mau bắt bọn họ lại.”
Vẻ mặt Trần Ninh bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạo như có như không.
Lúc này Hoàng Vĩ Cường cuối cùng từ trong chấn động lấy lại tinh thần.
Vẻ mặt anh ta hoảng sợ, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Khôn cùng Từ Hải Yến một cái, quát: “Các người im miệng.”
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Khôn và Từ Hải Yến, anh ta nhanh chóng sửa sang lại quân phục một chút, sau đó đứng thẳng như súng trường, ngẳắng đầu ưỡn ngực, mắt không nghiêng lớn tiếng kêu lên: “Nghiêm!”
*Chào!”
Các vệ binh phía sau anh ta, tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng tuân theo mệnh lệnh là quy tắc đầu tiên của một người lính.
Hơn hai mươi vệ binh động tác chỉnh tè đứng nghiêm, đùng giơ tay chào.
Hoàng Vĩ mạnh mẽ nói: “Chào thủ trưởng!”
“Chào thủ trưởng!”
Hơn hai mươi vệ binh, cũng theo Hoàng Vĩ Cường, lớn tiếng kêu lên.
Đội vệ binh đứng nghiêm chào hỏi, điều này chẳng những khiến Lý Khôn cùng Từ Hải Yến trợn mắt há hốc miệng, còn thu hút tới ánh mắt của không ít người ở hiện trường tiệc rượu.
Mọi người đều tò mò nhìn Trần Ninh, suy đoán thân phận của Trần Ninh là gì?
Từ Hải Yến nhịn không được kêu lên: “Thủ trưởng ư, rõ ràng bọn họ là kẻ lừa đảo không có thiệp mời lẻn vào, sao lại trở thành thủ trưởng?”
Lý Khôn cũng không nhịn được đặt câu hỏi: “Phải, Hoàng đội trưởng, anh có nhằm chỗ nào không?”
Hoàng Vĩ Cường lạnh lùng liếc nhìn vợ chồng Lý Khôn một cái, sau đó sùng kính kính trọng Trần Ninh, trầm giọng nói: “Không có sai, ngài ấy là chiến thần trong lòng quân nhân chúng tôi, Thiếu soái Trần Ninh.”
Thiếu soái Trần Ninh!