Chiến Long Vô Song

Chương 986:




Anh ta cũng không biết, Hạng Thành làm như vậy mới thật sự là đang bảo vệ anh ta.
Chuyện lần này huyên náo quá lớn, Trần Ninh cũng triệt để nỗi giận.
Chỉ cần phủi sạch tình tiết Hạng Tây Sở bảo Lâm Khí Thiên tìm Trần Ninh đơn đấu, như vậy chỉ bằng chuyện Hạng Tây Sở bóp cổ Đồng Kha, còn có đạp Tống Sính Đình một cú, nhiều lắm cũng xem như là ảu đả với phụ nữ.
Hạng Thành cảm thấy dựa theo pháp luật, phán án cũng chỉ hai ba năm mà thôi.
Chờ thêm đoạn thời gian nữa, ông ta thuận lợi lên làm Quốc chủ đời tiếp theo, chuyện thứ nhất chính là đại xá thiên hạ, thuận tiện cũng có thể thả con trai ra, vậy là được rồi.
Hơn nữa đến lúc đó, còn có thể chậm rãi tính sổ với Trần Ninh.
Mà ý đồ kia của Hạng Thành, làm sao Trần Ninh không rõ được.
Lúc này Trần Ninh ngồi trên ghế, bưng chén trà lên nhấp một miếng, lạnh lùng nói: “Vậy thì bắt đầu luận tội đi, các vị đang ngồi ở đây có lãnh đạo Nội các, có thủ trưởng quân đội, còn có kiểm sát trưởng tối cao, mọi người cảm thấy, người này bị tội gì?”
Vương Uần nhìn qua chỗ Điền Vệ Long.
Điền Vệ Long hiểu ý, đứng lên nói: “Hạng Tây Sở tìm người công kích Thiếu soái, cậu ta còn muốn sát hại Thiếu soái phu nhân và em vợ Thiếu soái, tôi cảm thấy tội không thể tha.”
Tội không thể tha?
Lúc này sắc mặt Hạng Tây Sở Sắc liền thay đổi, cuống quít hướng về phía Hạng Thành nói: “Cha…”
Hạng Thành cũng không chịu nhìn con trai chút nào, mà nâng chén trà lên uống trà, sắc mặt không đổi nhìn về phía Tiêu Lực Quân.
Tiêu Lực Quân hiểu ý, lập tức đứng lên, cười ha hả phản bác Điền Vệ Long: “Lời này của Điền Tướng quân ông nói không đủ khách quan rồi..”
“Lâm Khí Thiên công kích Thiếu soái kia, rốt cuộc có phải là Hạng thiếu tìm hay không, chúng ta phải tra hỏi rõ ràng.”
“Không thể vừa nói đã ấn định là Hạng thiếu có ý đến tìm Thiếu soái, chuyện này đối với Hạng thiếu mà nói là không công bằng.”
*Còn có, Hạng thiếu đúng là có đả thương Tống Sính Đình và Đồng Kha, nhưng không thể nói là muốn giết hại đi?”
Trần Ninh ngắng đầu, lạnh lùng nhìn Tiêu Lực Quân.
Điền Vệ Long cũng tức giận nói: “Chút nữa thì anh ta bóp chết Đồng Kha, còn đá Thiếu soái phu nhân bị thương, làm Thiếu soái phu nhân phải vào bệnh viện cấp cứu, đến bào thai trong bụng cũng không giữ được, sảy thai.”
“Đây không phải muốn giết người, thì là cái gì?”
Tiêu Lực Quân bị ánh mắt lạnh như băng của nhóm người Trần Ninh và Vương Uần, Điền Vệ Long nhìn chằm chằm, trán có chút đổ mồ hôi, cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có.
Nhưng mà, ông ta vẫn nhắm mắt nói: “Đồng Kha và Tống Sính Đình không phải cũng chưa chết sao, chỉ có thể coi là ẩu đả phụ nữ đi, xem như cao lắm cũng là âm mưu giết người, cái này chưa nói tới tội không thẻ tha đi?”
Vương Uẳn gặp Tiêu Lực Quân là đang muốn làm miệng lưỡi cho Các lão, muốn thay mặt Hạng các lão bảo vệ Hạng Tây Sở, cố gắng láy được mức trừng phạt thấp nhất với Hạng Tây Sở.
Bà nhịn không được nhíu mày, đang bất mãn chuẩn bị mở miệng.
Nhưng Trần Ninh lại dùng ánh mắt ngăn bà lại.
Hóa ra, Trần Ninh cảm thấy chuyện này là ân oán của anh và Hạng gia, anh không muốn sư nương bị dính vào.
Dù sao ân sư cũng sắp hết nhiệm kỳ, Trần Ninh không muốn sư nương triệt để trở mặt với Hạng các lão, để tránh việc sau khi ân sư thoái vi, bị Hạng Thành ghi hận trả thù.
Chuyện đắc tội với người khác, còn là lấy lại công đạo cho vợ mình, anh quyết định phải tự mình làm.
Trần Ninh nhìn Tiêu Lực Quân, lạnh lùng hỏi: “Như vậy là theo ý của kiểm sát trưởng, ông cảm thấy người này nên trừng phạt thế nào?”
Tiêu Lực Quân khẽ khom người, sau đó lớn tiếng nói: “Tôi muốn hỏi Hạng Tây Sở vài câu, sau đó mới kết luận.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi giương lên, giống như cười mà không phải cười: ‘Ông hỏi.”
Tiêu Lực Quân quay người, trầm giọng hỏi Hạng Tây Sở: “Hạng thiếu, tôi hỏi cậu, Lâm Khí Thiên công kích Thiếu soái, có phải do cậu sai sử hay không?”
Hạng Tây Sở trừng mắt, muốn nổi giận mắng chửi người.
Hạng Thành ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc mở miệng nói: “Thành thật trả lời.”
Hạng Tây Sở không có cách nào khác, chỉ có thể bắt đắc đĩ trả lời Tiêu Lực Quân: “Lâm Khí Thiên không phải do tôi sai sử, không có chút liên quan nào đến tôi, mọi người không thể đổ oan cho tôi.”
Tiêu Lực Quân gật gật đầu: “Tôi cũng nghe nói, Lâm Khí Thiên được xưng là võ thần, từng liên chiến đại giang Nam Bắc, còn chu du các nước Đông Doanh Tu La, khiêu chiến cao thủ các quốc gia Đông Nam, chưa hề thua trận, còn nói cái gì cầu bại mà không được.”
“Xem ra lần này cậu ta tìm đến Thiếu soái chiến đấu, là muốn lĩnh giáo lợi hại của chiến thần Bắc Cảnh, không liên quan tới Hạng thiếu.”
Trần Ninh cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.