Hàn Chiến buồn rầu cười cười, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ
Hạo Thiên, “Ta trong một đêm trở thành hai bàn tay trắng, không biết là phải
cảm tạ người nào ban tặng?!”
“Hảo, hảo, hảo, là lỗi của ta, ta tuyệt đối sẽ không
lắm miệng trước mặt Tuyết Nhi, đã được chưa?” Hắn sợ nhất là khi Hàn Chiến cười
như thế, aizz! Ai kêu trong triều lắm gian thần hoành hành chứ, lúc trước phụ
hoàng vì cứu hai mẹ con bọn họ mới phải hy sinh cả một nhà Hàn Chiến, nếu
không, trên đời cũng sẽ không có Hàn Chiến này rồi. Cũng thật may có Hàn Tuyết
cứu hắn ở trên đường, nếu không Hoàng Phủ gia đắc tội hắn thật quá lớn. Aizzz.
....
Trong một đêm hắn nhà tan cửa nát, trong một đêm hai
bàn tay trắng, cũng chỉ vì lúc trước gian thần kia quyền thế sâu rộng, trừ khi
cả quốc gia rung chuyển, còn không, ngay cả tên tuổi của mình hắn cũng không
thể dùng lại nữa, càng không có cách nào nhờ Hoàng Phủ hoàng thất giúp đỡ, cuộc
sống lưu lạc đầu đường khiến cho hắn nhìn rõ hết thảy tình người lạnh ấm, trải qua
tất cả mọi loại thống khổ gian truân. Đảo mắt mười năm đã qua, Hoàng Phủ Hạo
Thiên cũng coi như có tình có nghĩa, vừa lên ngôi liền đem thế lực người trong
triều “đại thanh tẩy” một phen, gian thần kia dù chưa trừ bỏ, nhưng hiện nay
cũng chỉ có thể ẩn mình một phương. Vì thiên hạ đại sự, hắn có thể không báo
thù, có thể vĩnh viên là Hàn Chiến, nhưng nỗi đau kia vẫn là vĩnh viễn không có
cách nào gạt xuống, không có cách nào tiêu trừ.
Hàn Chiến hít một hơi thật sâu, thu lại tất cả ưu tư,
lạnh mặt cau mày nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo Thiên nói: “Lúc trước vô tình gặp
gỡ trên đường tuy là do ta có tính toán trước, với lại mặc dù ta vẫn chán ghét
Hoàng Phủ một nhà các ngươi, nhưng tấm lòng của ta đối với Tuyết Nhi trời đất
có thể chứng giám, cũng không sợ ngươi làm chuyện xấu ở sau lưng ta.”
“Được rồi, được rồi, sợ ngươi.” Hoàng Phủ Hạo Thiên
bất đắc dĩ xua xua tay một cái, đột nhiên đổi giọng, sắc mặt là lạ nhìn Hàn
Chiến hỏi: “Ngươi sẽ không vì việc này mà làm chuyện ngáng chân sau lưng ta
chứ?”
Chuyện ngày trước, Hàn Chiến từng là thư đồng của hắn,
rồi xa cách hai năm sau, Hàn Chiến lại đổi thân phận cùng họ tên xuất hiện
trong cuộc đời hắn, nói rằng hắn cùng Hàn Chiến là huynh đệ nối khố cùng nhau
lớn lên cũng tuyệt không quá. Mặc dù bởi vì gia biến, tính tình Hàn Chiến lạnh
lùng thêm rất nhiều, nhưng nếu nói Hàn Chiến vì chuyện này mà dùng cách thức
như vậy để trả thù hắn, thì có đánh chết hắn cũng không tin. Từ việc lớn mà
bàn, bởi vì cái gọi là “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết”, huống chi
một nhà Hàn Chiến là vì tận trung mà hi sinh, sau khi hắn lên ngôi cũng đã truy
phong cả gia tộc, nên thật sự ra, cũng không có bao nhiêu lỗi lầm. Luận về tiểu
tiết, Hàn Chiến được xem như muội phu của hắn, hai người kín đáo cũng có thể
coi là huynh đệ tốt, cho tới nay, hắn đối với Hàn Tuyết sủng ái có thừa chính
là bởi vì Hàn Chiến. Mà theo cách xấu xa nhất để nói, coi như Hàn Chiến muốn
báo thù, lấy công phu của Hàn Chiến, thì chỉ cần trực tiếp chạy tới cho hắn một
kiếm, hắn liền phải chầu trời bồi liệt tổ liệt tông uống trà, đâu cần phải chọn
cách phiền toái như thế?
“Nếu thật sự muốn báo thù, ta sẽ trực tiếp dùng kiếm
của ta.” Hàn Chiến lạnh lùng nói.
“Ta cũng muốn vậy.” Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩ
trợn trắng mắt, lại tuyệt đối không vì Hàn Chiến vô lí mà tức giận. “Vậy ngươi
chơi ta cũng phải có lí do chứ? Ngươi cũng biết nam nhân làm chuyện đó mà bị
ngắt quãng sẽ rất chật vật?”
Nhìn bộ mặt khó nói thành lời của Hoàng Phủ Hạo Thiên,
trong mắt Hàn Chiến xẹt qua một tia cười, lại cố ý không đáp, ngược lại hỏi:
“Ngươi bởi vì chuyện này mà đặc biệt tới?”
“Ngươi biết rõ còn hỏi!” Hoàng Phủ Hạo Thiên tức giận
quát hắn, chuyện như vậy lặp lại nhiều đến mấy lần, cho dù là ai cũng đều khó
lòng chịu nổi, còn có thể không đến sao? Đối với người khác còn có thể kêu đánh
kêu giết, nhưng riêng hai người này, một người là rất muốn động vào, một người
là không thể động. Aizzz, làm hoàng đế khó khăn, làm đại ca người khác lại càng
khó hơn.
Hàn Chiến bĩu môi, có chút mất tự nhiên, quay đầu đi
nói: “Vậy thì ít kiếm chuyện cho Tuyết Nhi làm một chút, Hoàng Phủ gia còn ba
vị Vương gia đó, không cần cái gì cũng kêu tới Tuyết Nhi.”