Chiến Thần Bất Bại

Chương 181: Trảm Kiếm Ma




Thang đá cổ xưa không có hoa văn thậm chí còn hơi thô nhám, uốn lượn lên trên. Nhìn cái thang đá không thấy điểm cuối làm người ta rung động thật sâu. Thử tưởng tượng tên võ giả cô độc năm xưa tay nắm trường kiếm đi dọc Bất Chu sơn, một tay một kiếm mà mở ra thang đá kinh người như vậy.

Nhất thời, không ai nói gì, tất cả đều bị chấn động.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trang trọng. Đường Thiên và Lăng Húc cảm nhận sâu sắc hơn. Cái thang đá dài lê thê trước mắt này là một loại lực lượng đánh sau vào tâm, dù trải qua năm tháng ma luyện nhưng hào quang của bậc tiền bối vẫn sặc sỡ, lóa mắt như xưa.

“Thật không rõ vị tiền bối này đã mất bao năm mới mở ra con đường bằng đá dài như vậy!” Tiểu cô nương ngẩn cả người mơ mộng, cô bé rất tò mò muốn hiểu lai lịch.

“Rất dài.” Bỗng nhiên Lăng Húc mở miệng, trong giọng nói lộ rõ vẻ tôn kính: “Ít nhất là mất mười năm. Đại khái ta biết vị tiền bối này là ai.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Lăng Húc, nhất là công chúa Minh Châu bởi nàng tự nhận mình hiểu biết cực sâu rộng nhưng lại không biết vị tiền bối này thân phận cụ thể thế nào, vậy mà Lăng Húc biết rõ.

Lăng Húc trầm mặc một lát: “Nếu ta không đoán sai thì vị tiền bối này là Trảm Kiếm Ma tên là Vương Vĩnh tiền bối!”

“Trảm Kiếm Ma!” Địch Hoành Chiến la thất thanh.

Không riêng gì gã mà sắc mặt của Cố Tuyết, Thanh Loan cũng biến đổi. Tiểu cô nương mở mắt sáng trưng dường như nhớ ra điều gì, nói một cách kích đọng: “Không sai, rất có thể là Trảm Kiếm Ma Vương Vĩnh, có tài nhưng thành danh muộn, bốn mươi tuổi mới thành danh, kiếm pháp tự thành một lối riêng, nổi tiếng với chiêu chặt chém, sáng tạo ra con đường ‘Vương Trảm kiếm’ riêng biệt là cường giả kiếm thuật cấp đại sư. Người này tung hoành mười năm, về sau biến mất không nghe nói đến. Thiên hạ đồn vì tình mà bi thương, xem rất có thể ông đã trở về đây sống nốt quãng đời còn lại.”

Đường Thiên lần đầu nghe thấy cái tên Vương Vĩnh nhưng không dám có chút khinh thường. Kiếm pháp cấp đại sư, năm chữ này như có một ma lực kỳ lạ chấn nhiếp lòng người.

Cấp đại sư, Đường Thiên không lạ gì. Quỷ Trảo cũng có trảo công cấp đại sư. Cường giả cấp đại sư nếu không phải chiến đấu với võ giả cùng giai cùng cấp đại sư thì giống như cắt dưa thái rau. Dù đối phương có cao hơn hai giai vẫn có thể chống lại, đây là điểm mạnh của võ kỹ cấp đại sư.

Cấp đại sư là chạm đến bản chất lực lượng võ kỹ, họ thường có thể khai sáng võ kỹ thuộc về mình.

Hầu như với mỗi loại võ kỹ, Đường Thiên đều lĩnh ngộ sát chiêu nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn còn lâu mới tới võ kỹ cấp đại sư.

Ở thời đại nào, dù võ giả đạt cấp đại sư ở võ kỹ nào, mặc kệ thực lực ở cấp mấy đều là cường giả mà người thời đại đó chắc chắn không thể bỏ qua.

Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng: “Vậy ở đây có đồ vật gì đó Vương tiền bối lưu lại hay không?”

“Đương nhiên là có! Từ lúc Trảm Kiếm Ma đại thành kiếm pháp ra tung hoành đã thu biết bao bí bảo và tài phú. Những thứ này khi ông quy ẩn cũng đều biến mất. Ông sở dĩ bị gọi là ma, ngoại trừ tính cách lãnh khốc, giết người không chớp mắt thì còn rất tham lam. Ông cực cố chấp với bí bảo và tài phú. Cho nên sau này rất nhiều người cho rằng xuất thân Trảm Kiếm Ma hẳn là từ trong nghèo khó.” Tiểu cô nương càng nói càng thêm kích động. Tự mình hao hết tâm lực đi thám hiểm, quả nhiên rất lợi hại à cơ!

Hai mắt Đường Thiên sáng trưng: “Oa oa oa, bảo tàng, bảo tàng! Đúng rồi còn có ‘Vương Trảm kiếm’ nữa chứ!”

Khuôn mặt tiểu cô nương tỏ ra kỳ quái: “Chẳng lẽ sư phụ người muốn tu luyện kiếm pháp sao?”

Đường Thiên lắc đầu: “Không phải! Ta vẫn theo đường lối chuyên gia cận chiến hoặc lấy quyền pháp làm chủ tu, dùng nắm đấm thoải mái hơn. Không phải ngươi nói là ông ta có tài nhưng thành đạt muộn sao? Ta đoán vị Vương tiền bối này đã tốn hai mươi năm trước đó hẳn là ẩn trên con đường đá, ma luyện Vương Trảm kiếm bản thân mình. ‘Vương Trảm kiếm’ bộ kiếm pháp này nhất định có thể bán được giá cao! Ha ha, vật dụng nổi danh luôn bán được giá cao!”

Hai mắt Đường Thiên tỏa ra lục quang, hắn thậm chí còn nghĩ có thể bán cho các võ giả ở Quang Minh Võ Hội, tên nào cũng có gia sản phong phú. Trước đây hắn chỉ biết tinh thần thạch có thể trợ giúp chân lực nhưng chưa từng sử dung nhưng lần này hắn hiểu rất sâu rồi.

Quả nhiên là nghèo văn giàu võ, muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện của bản thân nhanh hơn ắt là phải kiếm tiền. Cái tên thiếu niên ngây thơ Đường Thiên giống như trong một đêm tìm được điểm then chốt, lợi ích của tinh tệ hết thảy quy về làm động lực khởi nguồn, vẫn cứ là tu luyện.

Không có ai quan tâm chuyện tiền nong của Đường Thiên, mọi người nghe Đường Thiên đoán mò về việc kiến tạo thang đá để tu luyện kiếm pháp đều sửng sốt nhưng càng nghĩ lại càng thấy đúng.

Lăng Húc phải ngẩng đầu nhìn lướt qua thang đá, con ngươi màu đỏ sục sôi ý chí chiến đấu, tay nắm chặt ngân thương trầm giọng bảo: “Không sai! Võ kỹ cấp đại sư nếu không tu luyện vô số lần thì làm sao có thể luyện thành?”

Lăng Húc, đây sẽ là mục tiêu của ngươi!

Một thân ảnh đơn độc vũ động kiếm chém xuống ngày qua ngày sẽ là tấm gương của ngươi.

Hơn nữa chỉ nghĩ đến việc chiến thắng tên phản đồ kia … là phải tu luyện Thương Tiêm Hải tới cấp đại sư! Có thể chiến thắng được Thương Tiêm Hải cấp đại sư chỉ có thể là Thương Tiêm Hải cấp đại sư.

Lăng Húc, ngươi nhất định làm được!

Ánh mắt của Lăng Húc bỗng trở nên kiên định và thâm trầm.

Đường Thiên không để ý sự biến hóa của Lăng Húc, hắn trào cả nước miếng ra miệng: “Thật làm người ta phải mất sức mười phần rồi! Chúng ta phải tăng tốc độ thôi!”

Câu nói của Đường Thiên được mọi người đều đồng ý. Mặc dù đoàn người bị thang đá tràn đầy rung động này chấn trụ nhưng trong những người này chỉ có duy nhất một người tu luyện kiếm pháp, đó chính là Thanh Loan. Thế nhưng Thanh Loan kiếm pháp đi theo lối nhẹ nhàng còn Vương trảm kiếm là loại kiếm pháp tràn đầy sức mạnh không chút nào thích hợp.

Làm cho mọi người động tâm nhất vẫn là bảo tàng. Mọi người di chuyển dọc theo thang đá nhanh hơn.

Lâu lắm rồi không có ai qua lại chỗ này, khắp nơi là những bụi cỏ rậm rạp, chúng nhân vượt mọi chông gai, xông lên trên núi.

Sau khi tăng tốc độ, đoàn người nhanh chóng đi tới bậc thang cuối. Thang đá không đi lên đỉnh núi mà đột ngột dừng lại tại cửa động trên sườn núi.

“Bảy vạn bậc!” Bỗng nhiên tiểu cô nương mở miệng, trong giọng nói có sự rung động.

Mọi người đều động dung, quay người nhìn xuống phía dưới. Bảy vạn bậc thang bằng đá liên tiếp uốn lượn làm cho người xem than thở trong lòng.

Chỉ có Đường Thiên giơ vẻ mặt hâm một: “Toán học tốt quá!”

Tiểu cô nương chẳng biết nói sao, đây cũng gọi là toán học sao …

Cái tên sư phụ của mình lời nào cũng nói được, số học đến tột cùng kém đến mức nào đây …

Ý chí chiến đấu đang cháy bỏng trong lòng Lăng Húc như là đột nhiên nuốt phải một con nhặng, gã quay sang bực mình nói: “Chẳng lẽ quan trọng không phải là học tập sự kiên nghị của Trảm Kiếm Ma tiền bối để đề tỉnh bản thân mình còn phấn đấu mạnh mẽ hơn sao hả? Vì sao ngươi là đề cập đến toán học ở đây?”

Đường Thiên nhìn Lăng Húc với vẻ kỳ quái, nói một cách đương nhiên: “Phấn đấu mạnh mẽ hơn thì vì sao phải xét lại mình? Không phải là võ giả vốn nên như vậy sao?”

Lăng Húc nghẹn lời.

Bỗng nhiên Đường Thiên chỉ vào sơn động vừa rồi, vẻ mặt ngạc nhiên: “Mau nhìn chỗ này!”

Khắp sơn động là những vết kiếm đan xen ngang dọc, nhìn mà giật mình. Mặc dù trải qua sự bào mòn của gió, nhiều vết kiếm đã mờ đi không rõ nhưng những vết kiếm đan vào nhau vẫn làm cho người nhìn cảm nhận được kiếm ý lăng lệ ác liệt. 

Ngay cả vẻ mặt rắm thối vừa rồi của Đường Thiên cũng biến mất, hắn có vẻ nhập thần. Vết kiếm không có trật tự, kiếm ý lăng lệ ác liệt có thể cảm nhận được, tâm trạng người chém lúc ấy hẳn rất phẫn uất. Khắp nơi trong sơn động không còn chỗ nào nguyên vẹn. Tên mỗi tảng nham thạch đều bị từng vết kiếm đáng sợ cắt thành vô số phần.

Cửa sơn động dày đặc những vết chém lộn xộn giao nhau như mắt lưới.

Thật lâu sau mọi người mới hồi phục tinh thần trở lại.

“Vào xem đi, bây giờ ta càng lúc càng mong đợi!” Đường Thiên xoa xoa tay.

Vốn hắn đỏ con mắt với bảo tàng Trảm Kiếm Ma nhưng lúc này hắn tràn đầy hứng thú với vị Trảm Kiếm Ma chưa gặp mặt này. Đây thật là một lão quái rất có cá tính nha.

Có thể chịu đựng được sự cô đơn, nóng nảy rồi lại vô cùng táo bạo.

Không biết vì sao khi Đường Thiên nhìn gã Lăng Húc lại cảm thấy hai người này có nhiều điểm tương đồng.

Chỉ là, người như vậy mà cam tâm sống quãng đời còn lại ở Bất Chu Sơn không ai biết đến. Nhất định là có nhiều bí mật không muốn người ta biết.

Đường Thiên nhanh chóng lắc đầu. Rồi, với đầu óc của hắn thì không thể lôi ra được bí mật nào, ngẫm đi ngẫm lại tốt nhất làm sao tìm được bảo tàng mời là chuyện chính.

Vừa nghĩ tới bảo tàng, Đường Thiên tự nhiên nhếch mép lên cười cười.

Đi đến cửa sơn động, một cơn gió âm lãnh từ trong động thổi ra làm Đường Thiên giật mình, rùng mình một cái. Không riêng gì hắn, những người khác đều rùng mình một cái.

“Cơn gió lạnh thế!” Tiểu cô nương lẩm bẩm trong miệng, Thanh Loan vội lấy quần áo thật dày ra phủ lên người tiểu cô nương.

“Cẩn thận chút.” Địch Hoành Chiến hạ giọng bảo. Gã đã vào nam ra bắc từng trải tiền tuyến nên kinh nghiệm vô cùng phong phú. Thực lực mấy người bọn họ không thấp thế mà ngọn gió này thổi khiến rùng mình thật có điểm tà môn.

Đường Thiên liếc nhìn Lăng Húc, người này đều nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt người kia. Lăng Húc lặng lẽ nắm chặt ngân thương vác trên vai.

“Ta đi đầu, tiểu Húc Húc hậu thủ.” Đường Thiên trầm giọng bảo.

“Vì sao lại ngươi trước ta sau?” Lăng Húc bực bội hỏi ngược nhưng bước chân vẫn lùi lại hàng cuối cùng.

Địch Hoành Chiến, Thanh Loan và Cố Tuyết bảo hộ công chúa Minh Châu bên trong.

Gần đây thực lực Cố Tuyết đột nhiên tăng mạnh, khai mở huyết mạch Tuyết Hồng, bộc phát thực lực kinh người, đến bây giờ nàng còn chưa tiêu hóa hết được. Ngay như thế thì thực lực của nàng đúng là bỗng chốc mạnh lên rất nhiều. Toàn thân có ánh sáng cầu vồng bảy sắc như ẩn như hiện. Tinh thần của nàng khẩn trương vì kinh nghiệm thực chiến khá ít.

Thế nhưng thời gian đau khổ không uổng phí, tâm lý và tố chất của nàng mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Đi vào trong sơn động mọi người thấy bốn phía vách tường đều là những vết kiếm dày đặc lộn xộn.

Gió núi trong sơn động dù âm lãnh nhưng không giống phía ngoài, sự xói mòn các vết kiếm cũng ít hơn, các vết kiếm gần như nguyên vẹn.

Trong lúc giật mình, Đường Thiên sinh ra ảo giác, các vết kiếm trên đỉnh đầu và bốn phía như một cái lưới lớn chụp xuống đầu hắn. Kiếm ý uy nghiêm đáng sợ, hắn sinh ra cảm giác không có chỗ trốn được.

Nhưng vào lúc này, Bạch Ngân Võ Hồn của hắn bỗng nhảy dựng lên, Đường Thiên thoáng cái tỉnh táo trở lại!

Trong lòng của hắn hoảng sợ!

Hắn nhìn người khác thì thấy trên mặt họ hiện vẻ đau khổ, Đường Thiên biết tình huống nguy hiểm lập tức không để ý đến nữa mà phóng chân lực ra, giọng như sấm mùa xuân: “Mọi người cẩn thận!”

Mọi người như trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng biến mất, khuôn mặt ai cũng trắng bệch.

Vào lúc này, mắt Đường Thiên bỗng liếc thấy một vật gì đó ở sâu trong sơn động khẽ lóe lên rồi biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.