Chiến Thần Bất Bại

Chương 486: Tiểu Nhị, bung dù




Tiếng rít kinh khủng của hàn triều phía sau cùng âm thanh thôn phệ không ngừng vang lên. Đường Thiên tận mắt chứng kiến những thi thể và mảnh vỡ bí bảo đều bị xoắn tới nát tan, hóa thành bột mịn.

Thấy vậy lông tóc Đường Thiên đều dựng đứng.

Chất liệu của bí bảo cực kỳ xuất sắc, lại được tinh lực tẩm bổ ngày đêm, rất khó bị phá hủy. Nhưng làn sóng hàn triều lại như con quái thú cái gì cũng ăn, ngay bí bảo cũng bị nó gặm tan thành bụi phấn, trong lòng Đường Thiên trầm xuống.

Hào khí san bằng chòm Lục Phân Nghi gì đó lúc này đều bị ném mất tăm. Bản thân mình giờ mà ném vào cũng chỉ thêm một chút phán xanh lam mà thôi.

Thật đáng sợ!

Thiên Huệ chắc chắn sẽ không thích một đống phấn xanh!

Suy nghĩ này khiến Đường Thiên không biết kéo đâu ra sức mạnh, lại lao nhanh tới, kéo bảy người tới đầu đội ngũ.

Hắn quay sang hô với Đinh Thần: "Động băng ở đâu?"

"Ngay trước mặt!" Đinh Thần không dám quay đầu lại, vừa gao vừa lao đi.

Hàn triều xanh lam càng lúc càng tiếp cận, ầm, một hòn đá lẫn trong hàn triều như mũi tên bắn trúng mông Mầm Mầm. Mầm Mầm không đề phòng lập tức bị bắn bay. Đường Thiên nhanh tay lẹ mắt, ra tay như điện, bắt lấy Mầm Mầm, không buồn nhìn kỹ, thả nó lên đỉnh đầu.

Mầm Mầm choáng váng, chỉ biết nắm chặt lấy tóc Đường Thiên.

Đường Thiên đau tới mức gương mặt vặn vẹo, tên khốn này, chờ lúc nữa ta sẽ cho ngươi biết tay.

Đinh Thần vui mừng, gào thét điên cuồng: "Phía trước, ngay phía trước!"

Một động băng đường kính khoảng hơn mười mét xuất hiện trước mặt mọi người, nói là động băng thật ra cũng không chính xác, đây thật ra là một khe nứt của băng nguyên, có thể thấy rõ vết nứt kéo dài sang hai bên động băng.

Tìm thấy đường sống trong chỗ chết, mọi người vui mừng như điên, vội vàng nhảy xuống động băng.

Ầm!

Đỉnh đầu mọi người tối sầm, sóng hàn triều như thủy triều quét qua đỉnh đầu bọn họ.

Tiếng vỡ nất khiến da đầu tê dại ép tới, đỉnh động băng không ngừng tan nát, tầng băng dày đặc vang lên tiếng nứt vỡ đáng sợ. Đường Thiên vừa nhảy xuống vừa nhìn lên, vết rạn đang không ngừng lan tràn trên tầng băng dày đặc bên trên.

Nếu tầng băng này sụp xuống, mọi người đều sẽ bị chôn sống. . .

Tình hình cấp bách, trên tay Đường Thiên nhiều thêm một viên đá ngôi sao, gã cũng chẳng buồn nhìn là đá ngôi sao cấp mấy, tay dùng sức bóp mạnh, viên đá bị gã bóp vỡ.

Năng lượng nồng đập lập tức tỏa ra.

Đường Thiên gầm lên: "Tiểu Nhị, bung dù!"

Tiểu Nhị trên đỉnh đầu Đường Thiên nghe vậy giơ dù lên ngang trước ngực, tay trái nho nhỏ cũng nắm lấy chuôi dù, hai tay hợp lại, xoa nhe.

Viu!

Năng lượng tỏa ra như bị thu hút, nhanh chóng trôi về phía Tinh Thần Tán.

Ánh sáng chói mắt tỏa ra từ chuôi Tinh Thần Tán, tỏa ra bốn phía. Tiểu Nhị đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt đen nhánh như ngọc đá bỗng sáng lên, gương mặt y hệt Đường Thiên vốn đang ngây ngốc bỗng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Nó mở hai tay, hai chân khép chặt, thân thể tạo thành một hình chữ thập, bộ quần áo trên cơ thể không gió mà bay, tỏa ra khí thế cường đại.

Trong ánh mắt của nó, mặt ô của Tinh Thần Tán bỗng nhanh chóng lớn lên.

Ầm!

Mặt ô của Tinh Thần Tán lớn lên như lưỡi đao đồng sắc bén khảm vào hai bên vách băng.

Ầm, băng tuyết từ trên rời rơi xuống mang theo thanh thế kinh người, va vào mặt ô, từng ánh sao lấp lánh trên mặt ô vận chuyển, mặt ô từ từ trầm xuống.

Đường Thiên thấy tình thế không ổn, không lo được gì khác, lại nắm một viên đá ngôi sao bóp nát, gấp giọng nói: "Tiểu Nhị!'

Năng lượng lại tỏa ra.

Gương mặt tinh xảo của Tiểu Nhị lại lộ vẻ ngơ ngơ ngác ngác, thân hình đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc đó, nó xuất hiện trước mặt Đường Thiên, nhìn Đường Thiên, vẻ mặt không thay đổi,t hế nhưng Đường Thiên dám chắc nó vừa chăm chú nhìn mình!

Giữa hư không, không thấy nó mượn lực chỗ nào, đầu gối hơi cong, sát theo đó như tên lửa phóng lên trời, Tiểu Nhị giang hai tay, thân hình không ngừng xoay tròn.

Năng lượng tỏa ra điên cuồng tụ tập vào song chưởng của gã.

Tiểu Nhị xoay tròn như xoắn ốc, giang hai tay, kéo theo hai luồng sáng, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, khi tới gần chuôi dù, nó đã như một mũi tên ánh sáng thẳng tắp.

Ầm!

Mũi tên chìm vào chuôi dù, ánh sáng của Tinh Thần Tán bùng lên, ngôi sao trên mặt ô sảng ưucj như vũ trụ mênh mông, thậm chí có thể thấy rõ từng ngôi sao to to nhỏ nhỏ trong tinh vân, số lượng lên tới cả tỷ, bất giác thu hút ánh mắt mọi người.

Ngôi sao trên mặt ô chậm rãi chuyển động, ánh ô mỏng manh bỗng sinh ra vẻ thâm trầm dày nặng.

Đường Thiên cầm lấy chuôi dù, lẳng lặng trôi giữa không trung.

Gương mặt tinh xảo cúi đầu nhìn xuống, ngơ ngác đáng yêu.

Ầm ầm ầm!

Thân thể mọi người lúc này mới chạm đất, thế nhưng không ai lo chuyện đau đớn, mọi người đều bị biểu hiện cường hãn của Tiểu Nhị làm cho ngây ngẩn, bao gồm cả Đường Thiên.

Con rùa này. . . Có vẻ thật lợi hại. . .

Sao trước đây không phát hiện ra, hóa ra Tiểu Nhị không chỉ ngốc. . .

So với Đường Thiên, những người khác còn kinh ngạc hơn nhiều. Chưa bao giờ họ thấy võ kỹ điên cuồng kinh khủng như vậy.

Băng tuyết bên trên ầm ầm rơi xuống chỉ sợ lên tới vạn tấn, thế nhưng ánh ô mỏng anh kia vẫn thản nhiên bất động.

"Y y y!"

Mầm Mầm lo lắng kêu la phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Đường Thiên giật mình vội vàng nắm Mầm Mầm trên tóc mình xuống, gã định thần nhìn kỹ lại, lập tức cười ha hả.

"Ha ha ha ha, Mầm Mầm, ngươi thật quá thảm!"

Một viên đá nho nhỏ khảm sâu vào mông Mầm Mầm. Cái mông Mầm Mầm vốn đẫy đà như quả hồng, giờ lại bị khảm một viên đá, ngay xung quanh viên đá cũng bị ép lại thành một vòng thịt, dáng vẻ cực kỳ khôi hài.

Nghe Đường Thiên cười ha hả, Mầm Mầm cuống lên, giơ mông lên trước mặt Đường Thiên, đong đưa không ngừng, muốn nhờ Đường Thiên lấy viên đá ra giúp nó.

"Ha ha ha ha, Mầm Mầm, thế này gọi là trong nhu có cương, lại gọi là mông đẹp như hoa, mông hoa, thế này gọi là mông hoa, người khác có bông hoa, Mầm Mầm có mông hoa, ha ha ha ha!" Một tên đại thúc bất lương khác cũng cười tới không dừng được.

Đường Thiên cười tới mức nước mắt giàn dụa, có điều gã vẫn đứng dậy vừa nhấn nhấn Mầm Mầm vừa cảnh cáo: "Vừa rồi ngươi được lắm, ta phải làm thịt ngươi!"

Cái mông Mầm Mầm nhiều thịt, khó cậy ra, Đường Thiên bèn tìm một con dao muốn khều khối đá ra. Con dao này cũng là một bí bảo, có điều trên tay không có công cụ khác, chỉ đành dùng tạm.

Không ngờ bất luận Đường Thiên dùng sức ra sao, viên đá vẫn ghim chặt trên mông Mầm Mầm, có làm sao cũng không cậy ra được. Đường Thiên cảm thấy có điểm lạ, không khỏi dùng thêm sức, cạch, con dao trên tay gãy rời.

Đường Thiên ngây ngẩn, cả Binh đang nuốt mây nhả khói cũng ngây ngẩn.

Tuy con dao này chỉ là một bí bảo đồng thau, nhưng tốt xấu gì cũng là bí bảo. Đường Thiên bẻ gãy nó thì bình thường, nhưng gẩy một viên đá nhỏ bé ra cũng gãy, thật kỳ lạ.

Binh bước tới, tấm tắc khen lạ: "Thật kỳ lạ, Mầm Mầm, ngươi thật may mắn, viên đá này có vẻ rất bất phàm."

Đường Thiên gọi Đinh Thần lại: "Ngươi từng thấy viên đá như vậy chưa?"

Đinh Thần nhìn kỹ một chút, đây là một viên đá màu đen, tbên ngoài có hoa văn xanh lam như gợn sóng, sờ vào rất cứng rắn, hắn lắc đầu: "Thưa đại nhân, chưa từng thấy."

Hắn cũng tận mắt chứng kiến Mầm Mầm bị đánh trúng, không khỏi nói: "Địa nhân, viên đá này chắc chắn không phải vật phàm, thuộc hạ chưa từng nghe nói thứ gì tồn tại được trong hàn triều mà không bị tan nát. Bí bảo dưới hoàng kim đều tan nát trong hàn triều. Viên đá này chịu được hàn triều nghiền ép, chắc chắn không đơn giản!"

Đường Thiên giang hai tay: "Mầm Mầm, ngươi nhặt được bảo bối rồi! A, không đúng, ngươi được bảo bối chọn rồi! Quả nhiên không hổ là Mầm Mầm nhà ta, đúng là may mắn không ai sánh nổi!"

Mầm Mầm mặt xị xuống, nằm lăn ra đất, quệt quệt mông, nước mắt lưng tròng, tội nghiệp nhìn Đường Thiên.

Thấy vẻ mặt Mầm Mầm, Đường Thiên cũng thấy tội nghiệp, tiên tay đẩy cây cờ nhỏ trên mông Mầm Mầm ra che viên đá.

"Uầy, thế này chẳng phải là được rồi sao. Được rồi được đồi, nam tử hán đại trượng phu sao lại ủ rũ vì cái mông như vậy, hồn tướng tràn ngập tinh thần, một viên đá nhỏ sao đánh bại đuọc ngươi."

Mầm Mầm từ khóc sang cười, nó nhảy từ trên mặt đất lên, sau đó nhảy dọc bức tường băng như con sóc, chỉ chớp mắt đã tới gần chỗ Tiểu Nhị.

Mầm Mầm giơ mông ra lắc lắc như đang khoe đồ trang sức mới với Tiểu Nhị.

Tiểu Nhị liếc mắt lạnh lùng cao quý, rồi lại khôi phục vẻ ngơ ngác.

Mọi người khôi phục khỏi cơn khiếp sợ, tiếng rít gào trên đỉnh đầu vẫn chưa ngớt,t hế nhưng có lớp băng tuyết dày đặc ngăn cản, cũng không còn đáng sợ nữa.

Ánh sáng từ Tinh Thần Tán hạ xuống như ánh sao giữa bầu trời đêm, khiến mọi thứ bên dưới đều sáng sủa.

Binh gọi Đinh Thần lại: "Hỏi ngươi một chút."

Đinh Thần vội vàng nói: "Đại nhân cứ nói!"

"Nghe nói gần đây trong võ tràng có sóng năng lượng, ngươi có biết không?" Binh nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy!" Đinh Thần trong lòng bừng tỉnh, hắn trịnh trọng nói: "Đó là tại nội võ tràng, cứ cách một thời gian trong nội võ tràng lại có chấn động rất kỳ lạ, mọi người đều bàn tán không biết có phải trên tay tràng chủ có bảo bối gì không? Thế nhưng không ai thấy, nội võ tràng lại phòng thủ sâm nghiêm, đệ tử ngoại võ tràng chúng ta không được đi vào!"

Binh ngẩn ra, trong lòng bỗng có linh cảm không lành, hắn gấp rút hỏi: "Đợi đã, ngươi vừa nói ngoại võ tràng, nội võ tràng gì?"

Đinh Thần giải thích: "Đệ tử võ tràng chia làm ba loại, đệ tử chân truyền, đệ tử nội võ tràng và đệ tử ngoại võ tràng. Đệ tử ngoại võ tràng đều ở trại huấn luyện bên ngoài tiến hành học tập và tu luyện bước đầu. Trại tu luyện Hàn Cổ chúng ta là một trong những ngoại võ tràng quan trọng nhất."

"Nói cách khác, chấn động không ở đây?" Gương mặt phẳng lỳ của Binh ngây ra.

"Đúng vậy, ở nội võ tràng, cách đây rất xa." Đinh Thần giải thích.

Cạch, điếu thuốc trên tay Binh rơi xuống đất, hắn há hốc mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.