Chiến Thần Bất Bại

Chương 487: Suy đoán của binh





Tiếng rít trầm trầm trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng xa dần, thần kinh căng thẳng của mọi người cũng yên tĩnh lại, tới lúc hoàn toàn không còn tiếng động gì, mọi người mới đào tầng băng, bò từ trong động ra ngoài. Băng Nguyên đã hoàn toàn thay đổi, đưa mắt nhìn lại toàn bộ cây cối đất đá, đồi núi, toàn bộ đã biến mất không còn tăm hơi. Cánh đồng tuyết vốn bằng phẳng giờ lỗ chỗ lỗ thủng.

Binh trầm tư, đánh sập động băng, xóa đi vết tích của Tinh Thần Tán.

Đột nhiên, Tiểu Nhị tay cầm ô bay xuống mặt đất, nhặt một bông tuyết xanh lam trên mặt đất lên bắt đầu cắn cắn nuốt nuốt. Đường Thiên lúc này mới để ý thấy trong bông tuyết phủ khắp nơi còn xen lẫn những bông tuyết xanh lam, hình dạng bông tuyết bất định, như từng khối băng màu xanh lam được điêu khắc, nếu không phải màu của nó khác với mặt tuyết, xen lẫn trong băng tuyết căn bản không phân biệt

"Đây là cái gì?" Đường Thiên đưa tay lên muốn chạm thử.

Đinh Thần biến sắc, gấp giọng ngăn cản: "Đại nhân đừng!"

Đường Thiên ngừng lại, quay sang ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Đây là bông tuyết hàn triều!" Đinh Thần gấp gáp đáp: "Mỗi lần hàn triều qua đi, hàn triều sẽ ngưng tụ thành bông tuyết, nó ăn mòn được chân lực, khả năng ăn mòn chân lực của nó còn nhanh hơn hàn triều trong không khí cả trăm lần. Võ giả tu vi hơi yếu vừa chạm vào đan điền lập tức đóng băng, tuyệt đối không thể chạm vào, ngay giẫm vào cũng không được."

Câu nói này lập tức khiến mọi người biến sắc.

"Thời gian tồn tại của bông tuyết hàn triều rất ngắn, sau một ngày chúng sẽ lại tan vào không khí." Đinh Thần căn dặn: "Mọi người tuyệt đối đừng hiếu kỳ mà chạm thử."

Đinh Thần liếc mắt nhìn Tiểu Nhị, trong lòng nghĩ mãi không thông, lần đầu tiên hắn gặp hồn tướng có thể ăn hàn triều. Tiểu Nhị là võ hồn, khí tức của nó tương tự hồn tướng, Đinh Thần nhận lầm nó là hồn tướng. Có điều hắn không lên tiếng, biểu hiện cường đại của Tiểu Nhị khiến hắn kinh sợ, hồn tướng lợi hại như vậy chắc chắn không phải vật phàm.

Binh đột nhiên đổi sắc, nhặt một bông tuyết hàn triều lên, bắt chước Tiểu Nhị ăn vào. Hắn nhắm mắt lại, cảm thụ tỉ mỉ, một lúc sau mở mắt ra khen: "Đồ tốt!"

"Ta ăn được không?" Đường Thiên nóng lòng muốn thử, dáng vẻ Mầm Mầm bên cạnh cũng giống hệt.

"Không được." Binh thẳng thắn nói: "Thứ này rất có ích cho hồn tướng, có điều nếu hồn tướng phẩm chất không cao cũng không thể chịu đựng được."

Mầm Mầm hoan hô một tiếng, nhặt một bông tuyết ra bắt đầu cắn răng rắc, sắc mặt hưởng thụ.

Ánh mắt Binh tìm tới băng nguyên rộng rãi, trong mắt lóe lên sắc lạ, cánh đồng tuyết này chẳng phải là nơi dưỡng hồn trời sinh?

Với võ giả, hàn triều là kịch độc trí mạng, thế nhưng với hồn tướng lại là đồ tẩm bổ. Nói nơi đây là địa điểm tu luyện tốt, chẳng bằng đem nó làm nơi dưỡng hồn còn thích hợp hơn.

Trong lòng Binh rục rịch, băng nguyên Hàn Cổ rộng lớn là nơi dưỡng hồn cực tốt, có thể làm nguồn bổ sung tốt cho chòm Đại Hùng. Dưới trướng Đường Thiên thủ hạ hồn tướng đông đúc, nếu có thể tới đây tẩm bổ có lẽ có thể tiến thêm một bước.

Có nên phái đại quân tới đây san bằng không…

À không, mình lại bị cái tên ngốc ảnh hưởng rồi, suy nghĩ cứ kéo sang phía đại quân. Binh vội vàng vứt phương án thô bạo không chút chiến thuật, y hệt giặc cướp này ra sau đầu.

Người trí tuệ cao nhất định phải nghĩ phương pháp thật trí tuệ.

Xét theo ý nghĩa nào đó, cánh đồng tuyết này phải là một địa điểm chiến lược trọng yếu mới đúng.

Chẳng lẽ Thương Dương Vũ không phát hiện ra điểm này?

Suy nghĩ này khiến hai mắt Binh sáng lên, nhưng hắn lập tức phủ quyết.

Võ giả hoàng kim có lẽ không phát hiện ra diệu dụng của hàn triều, thế nhưng Thánh giả chắc chắn sẽ phát hiện ra, bởi Thánh giả tu luyện hồn vực, lý giải của họ về hồn tướng hơn xa những võ giả thông thường.

Thương Dương Vũ chắc chắn đã nhận ra điểm này, nhưng vì sao hắn nhận ra nhưng không định sử dụng cánh đồng tuyết này?

Binh đột nhiên hỏi Đinh Thần: "Trên cánh đồng tuyết khổng lồ này ngoại trừ trại huấn luyện có phải còn có những nơi khác không?"

Đinh Thần gật đầu: "Vâng, cách trại huấn luyện không xa có một tòa thành, thành Hàn Cổ, do con gái của Phó sư phụ, Phó Tử Hồng tọa trấn. Lý Lương Khâu quản binh, Tử Hồng đại tiểu thư quản nội vụ. Tử Hồng đại tiểu thư là người rất tốt, mọi người đều rất kính trọng tiểu thư."

"Nơi này làm gì có gì? Sao cần quân đội?" Binh hỏi ngược lại.

Đinh Thần sửng sốt, lắc đầu nói: "Cái này thuộc hạ cũng không biết."

Hai mắt Binh sáng lên, tiếp tục suy nghĩ.

Tiểu Nhị xoay xoay Tinh Thần Tán trên tay mình, bông tuyết nhanh chóng bị hút từ dưới đất lên, bay về phía Tinh Thần Tán đang xoay tròn như những giọt mưa. Mỗi bông tuyết chạm lên mặt ô lại hóa thành một chùm bột xanh lam óng ánh, chìm vào mặt ô.

Mầm Mầm sửng sốt nhanh chóng tăng tốc, thế nhưng so với Tiểu Nhị, hiệu suất của nó kém hơn không biết bao nhiêu lần.

Tinh Thần Tán đột nhiên ngừng lại, Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn Mầm Mầm.

Mầm Mầm trợn mắt, sắc mặt khó chịu, trong lòng lại ước ao.

Tiểu Nhị đột nhiên vẫy tay với Mầm Mầm.

Mầm Mầm sửng sốt, lại chợt hoan hô một tiếng, chân nhỏ bước dài, vui vẻ nhảy về phía Tiểu Nhị, cuối cùng dùng sức giẫm mạnh, nhảy lên cao, lộn vài vòng giữa không trung.

Tiểu Nhị vừa vặn xoay người lại.

Đùng!

Mầm Mầm như quả bóng tròn nằm nhoài trên lưng Tiểu Nhị, ôm lấy cổ Tiểu Nhị, miệng y y a a liên hồi.

Thân hình Tiểu Nhị vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác không chút biểu tình, lại xoay xoay Tinh Thần Tán.

Viu viu viu, Tiểu Nhị lại như một cơn gió xoáy màu xanh lam, chỗ nó đi qua tất cả những bông tuyết trên mặt đất đều chìm vào Tinh Thần Tán. Hàn triều cực kỳ nồng nặc như làn sương mù xanh lam không ngừng tiến vào cơ thể bọn họ.

Binh lập tức đỏ mắt, vứt ngay điếu thuốc, vừa hô to vừa chạy về phía cơn gió xoáy: "Tiểu Nhị! Còn ta nữa, còn ta nữa. . ."

Viu, cơn gió xoáy màu xanh lam như bị dọa sợ, lập tức bay xa.

"Khốn kiếp! Các ngươi dám bỏ rơi ta! Đừng để rơi vào tay ta. . ." Binh tức giận mắng chửi.

Đám người hai mặt nhìn nhau, hồn tướng đại thúc hèn mọn bỉ ổi vô cùng, chẳng chút hình tượng nào chính là hồn tướng tỏa ra khí thế khiến người ta nghẹt thở vừa rồi sao>

Đường Thiên quay mặt đi, không đành lòng nhìn.

Đáng tiếc mình không ăn được, xem ra bọn Tiểu Nhị ăn rất ngon lành. . .

Khoảng hơn mười phút sau, Tiểu Nhị ngừng lại, bông tuyết xung quanh bị bọn họ quét sạch. Thân thể Tiểu Nhị và Mầm Mầm đều có biến hóa rõ ràng, da dẻ Mầm Mầm càng trẵn nhụi trơn bóng, lá cờ nhỏ cắm trên mông hóa thành màu xanh lam. Còn y phục trên người Tiểu Nhị càngt hêm tinh xảo rõ nét, gương mặt của nó vốn y hệt nguyên bản, giờ không khác gì một đứa nhóc, con mắt đen bóng, chuôi Tinh Thần Tán trên tay sáng long lanh, chẳng khác nào một bức tượng băng được điêu khắc tỉ mỷ, từng nan ô cũng trong suốt như thủy tinh, ánh sao mênh mông trên mặt ô nhiều thêm một tinh vân màu xanh nhạt như có như không.

Bông tuyết xung quanh bị quét sạch, nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ thấy xung quanh phủ kín màu xanh biếc, chỉ có chỗ bọn Đường Thiên là màu trắng.

"Tiểu Nhị, thu vài bông tuyết xung quanh lại đây." Binh vội vàng nhắc nhở.

Tiểu Nhị lần này như thông minh hơn, viu viu hóa thành một cơn gió xoáy, thu không ít bông tuyết hàn triều lại, khu vực xung quanh không còn ngột ngạt nữa.

Đột nhiên, Đường Thiên hơi đổi sắc, hô khẽ: "Có người tới.

Tiểu Nhị, Mầm Mầm cùng Binh lập tức biến mất.

Đinh Thần nhỏ giọng căn dặn: "Để ta ứng phó, mọi người trấn định một chút."

Chân trời xuất hiện vài điểm đen nhỏ, chỉ chớp mắt sau đã hạ xuống trước mặt mọi người, cầm đầu là một đại hán mặt đen.

Gương mặt Đinh Thần vui mừng như vừa thoát nạn, mang theo tiếng khóc: "Đại nhân!"

Đại hán mặt đen đảo mắt qua đám người, dáng vẻ ai cũng hết sức chật vật, rõ ràng là vừa trải qua một hồi tai nạn, gương mặt vẫn lộ rõ căng thẳng, hắn hơi hoãn giọng nói: "Đinh Thần, thằng nhóc nhà ngươi thật may mắn! Sống là tốt rồi! Ngươi dẫn bọn chúng trốn ở đâu vậy?"

Đinh Thần chỉ về phía động băng đã sụp đổ, giọng run run: "Đại nhân còn nhớ ở đây có một động băng không? May là chúng ta cách động băng không xa, bằng không…"

Đại hán mặt đen cho rằng Đinh Thần vẫn còn hoảng sợ, vội nói: "Đúng là may mắn!"

Hắn liếc mắt, thấy động băng đã sụp, động băng àny có không ít người biết tới, lúc thường thi thoảng lại có người tuần tra ghé qua tránh gió tuyết.

"Thấy đội phó Lý không?" Đại hán mặt đen đột nhiên hỏi.

"Không." Đinh Thần lắc đầu, đột nhiên cả kinh, giọng run run nói: "Chẳng lẽ đội phó Lý. . ."

"Hy vọng hắn cũng may mắn như ngươi." Đại hán mặt đen lắc đầu thở dài nói: "Ngươi dẫn bọn chúng tới trại tu luyện đi, sắp tới chắc sẽ rối loạn lắm, thời buổi loạn lạc, tôt snhất ngươi cứ ở lại trại tu luyện đi. Lần hàn triều này quy mô lớn chưa từng có, Phó sư phụ và Lý sư phụ chắc mai cũng sẽ tới. Mau về đi, ta đi tìm tiếp xem."

Đinh Thần cảm kích nói: "Cảm tạ đại nhân!"

Nhóm người đại hán mặt đen nghênh ngang rời khỏi, tất cả mọi người cùng thở phào một hơi.

Đinh Thần gấp giọng nói: "Vị đại nhân vừa rồi chính là người trấn giữ thành Hàn Cổ, Vu Long Hải, Vu đại nhân, hắn là đệ tử của Phó sư phụ, cũng là sư huynh của đại tiểu thư, thực lực rất mạnh."

Đường Thiên gật đầu: "Còn mạnh hơn cả Lý lƯơng Khâu. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có bốn võ giả hoàng kim."

Binh nhẹ nhàng bước ra, nói: "Chúng ta tới trại huấn luyện."

"Vì sao? Sao chúng ta không tới nội võ tràng? Chúng ta đâu có nhiều thời gian!" Sắc mặt Đường Thiên buồn bực.

Binh lắc đầu: "Cánh đồng băng Hàn Cổ này chắc chắn có vấn đề. Hai Thánh giả đều đến, ngươi không cảm thấy lạ à? Lý Nhược đến đây còn bình thường, con trai hắn xảy ra chuyện. Phó Trọng Sơn? Tới thăm con gái? Nếu lúc bình thường còn có thể thông cảm, nhưng chòm Lục Phân Nghi đang cuồn cuộn sóng ngầm, nhiều người âm thầm rục rịch, lúc này sao hắn còn có thời gian tới đây?"

Binh đột nhiên hỏi Đinh Thần: "Lần hàn triều trước là bao giờ?"

"Hàng năm đều có, nhưng quy mô không lớn, lần này quy mô lớn nhất, lần quy mô khá lớn trước đây là sáu năm về trước, lần đó ba vị thượng sư cũng tới." Đinh Thần hồi tưởng.

Binh cười khẩy: "Một ngoại võ tràng có chỗ nào đáng để ba Thánh giả cùng tới? Nơi này không có chuyện mới là lạ! Huống hồ một vùng đất trống sao lại cần nhiều cao thủ trấn giữ như vậy? Vậy trấn giữ cái gì?"

Đường Thiên lắc đầu: "Nhưng cũng chưa chắc là. . ."

Binh ngắt lời gã, chỉ sợ Đường Thiên ngốc nghếch thốt lên ba chữ Lục Phân Nhãn, hắn khẳng định: "Không sao, cóhai ngày thôi, cũng ta nghe qua cho biết."

Hắn hăng hái vung tay: "Tiểu Nhị, Mầm Mầm, mau kiếm bông tuyết cho ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.