Chiến Thần Bất Bại

Chương 495: Oan gia ngõ hẹp




Đường Thiên vẫn chưa hết thòm thèm hạ xuống, cảm giác phi hành trên bầu trời thật quá tuyệt vời, nhanh như ánh chớp, ánh trăng lạnh lẽo cùng biển mây bên dưới, nếu lúc này mang theo Thiên Huệ cùng lên đó chơi đùa chắc sẽ rất vui vẻ!

Khi Đường Thiên hạ xuống băng nguyen bỗng cảm thấy bất ngờ. Trên băng nguyên đâu đâu cũng thấy được bóng người.

"Không ngờ hàn triều còn có diệu dụng như vậy!"

"Thương Dương Vũ đúng là ngấm ngầm tích của..."

"Tốt thì tốt, tiếc là quá mỏng manh."

Nghe lời bàn tán, Đường Thiên bỗng hiểu ra, hóa ra mọi người đang tìm hiểu hàn triều. Nhớ tới cơn bão mà đám Tiểu Nhị ăn trọn, Đường Thiên cười khà khà đắc ý.

Tiểu Nhị chẳng vui vẻ gì về việc này, vốn tâm cơ thâm trầm, y cố nghĩ một âm mưu làm sao đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Giết tên ngu ngốc này?

Không thể! Hai người là hai mặt của một thể, chỉ có thể áp chế tên ngốc này chứ không thể làm gì gã. Y giờ chỉ mong ai đó đánh Đường Thiên một trận nhừ tử, nếu Đường Thiên trọng thương không khéo y sẽ có cơ hội.

Nhưng thực lực tên ngu ngốc này hình như tiến bộ hơi nhanh...

Gương mặt Tiểu Nhị âm trầm như nước, lại như một đứa trẻ giận dỗi cha mẹ.

"Ồ! Thức hồn!"

Tiếng hô của một ông lão khiến Đường Thiên sửng sốt quay sang, ông lão đứng song song với một võ giả vẻ mặt lạnh lùng. Ông lão nhìn Tiểu Nhị, hai mắt bừng sáng.

Thế nhưng ánh mắt Đường Thiên lại hạ xuống người võ giả lạnh lùng bên cạnh ông lão.

Đường Thiên nheo mắt, nhếch môi, đúng là oan gia ngõ hẹp!

Diệp Triều Ca!

Ánh mắt Diệp Triều Ca cũng hạ xuống người Tiểu Nhị, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường nhưng con ngươi vẫn lóe lên vẻ kinh ngạc. Thức hồn, giờ còn người tu luyện hồn vực cổ xưa như vậy ư? Nhiều năm trước thức hồn đã sớm bị đào thải, không còn ai tu luyện nữa rồi.

Hồn vực hiện tại cực kỳ chú ý hiệu suất, dung lượng hồn vực có hạn, cũng chỉ chứa được số lượng hồn thuật có giới hạn, làm sao thu được hiệu suất cao nhất luôn là mục tiêu cuối cùng của hồn vực hiện đại.

Mà thức hồn lại là tư tưởng hỗn độn cổ đại, Thánh giả viễn cổ cho rằng thiên địa hợp nhất, cho rằng sinh mạng là hỗn độn bất minh. Thai nghén thức hồn thường có rất nhiều xác suất không thể tính trước, vì không thể trực tiếp khống chế nó được.

Đây là hai tư tưởng hoàn toàn bất đồng, không hề phân chia cao thấp. Thế nhưng với những người đã phong thánh luôn cực kỳ gian nan, khó khăn lắm mới bước vào cấp thánh, lại phải đánh cược theo vận may, đương nhiên các Thánh giả không muốn. Lựa chọn của bọn họ chưa chắc đã mạnh hơn, nhưng rõ ràng là có thể khống chế.

Đây chính là căn nguyên phát triển của hồn vực hiện đại, mà theo hệ thống võ kỹ hiện đại phát triển tới ngày nay, sự tinh tế đã phát triển tới mức tận cùng.

Ví dụ như để lượng hóa mức độ to nhỏ của hồn vực, mọi người đưa ra khái niệm hồn trị. Không chỉ hồn vực có thể dùng hồn trị để đánh giá, ngay cả lượng hồn trị mà một loại hồn thuật cần có cũng được liệt kê. Cứ như vậy, bọn họ có thể xác định chính xác một Thánh giả có thể tu luyện bao nhiêu hồn thuật.

Loại hồn vực như thức hồn đã sớm bị đào thải.

Vì thế Diệp Triều Ca hơi ngạc nhiên, thời nay rồi vẫn có người dùng phương thức tu luyện lạc hậu như vậy?

Còn vẻ vui mừng của lão Dụ hắn cũng không ngạc nhiên, ông lão này rất hâm mộ thời cổ. Diệp Triều Ca cực kỳ coi thường điểm này, những thứ đó đã sớm bị đào thải, sớm bị chứng minh là lạc hậu vô dụng, căn bản không đáng để tốn sức.

Thế nhưng thân phận của lão Dụ rất cao, rất được Vinh trưởng lão tín nhiệm, thường ngày cũng hay chỉ điểm cho hắn, vì vậy Diệp Triều Ca cũng đành đè tính khí xuống. Dụ lão cảm thấy hứng thú với hàn triều, không phải không có những thứ tẩm bổ cho hồn tướng, thế nhưng giá cả đều cực cao. Băng nguyên Hàn Cổ rộng lớn như vậy, giá trị kinh người.

Hai người đi một vòng bèn thất vọng dừng lại. Thương Dương Vũ không cho những người khác cơ hội, căn nguyên của hàn triều ở sâu dưới nền đất thành Hàn Cổ. Theo hai người thấy, ngay cả hàn triều trong không khí và khối băng cũng quá mỏng manh, không có giá trị gì với Thánh giả.

Nhưng không ngờ tới đây lại thấy được thức hồn.

Tiểu Nhị cũng chú ý tới Diệp Triều Ca, lần trước mọi người đấu một mất một còn, lần này gặp lại đương nhiên đỏ mắt.

Có điều y hiếu kỳ về phản ứng của tên ngốc kia hơn.

"Nhóc, luyện thành thức hồn, không tệ không tệ." Dư lão sắc mặt tán thưởng: "Sao? Có muốn gia nhập võ hội Quang Minh không?"

"Võ hội Quang Minh!" Đường Thiên lộ vẻ hứng thú: "Nghe nói người của võ hội Quang Minh đều rất lợi hại phải không?"

Tiểu Nhị nghiêng mặt, không đành lòng coi tiếp, vẻ mặt ngươi có thể giả hơn nữa được không?

Dư lão lại rất tự hào: "Võ hội Quang Minh lịch sử lâu đời, không thiếu điển tịch, chỉ cần ngươi nỗ lực, vậy chắc chắn sẽ tốt hơn gia nhập các thế lực khác nhiều."

Đường Thiên vờ gật đầu: "Nhưng đây mới là nói miệng, không có bằng chứng, mọi người đều nói võ hội Quang Minh rất lợi hại, nhưng ta không tin."

Dụ lão hứng thú nói: "Vậy ngươi muốn sao mới tin?"

"Đánh với hắn một trận!" Đường Thiên chỉ vào Diệp Triều Ca nói: "Chỉ cần ta thắng, ta đi cùng ngươi."

Dụ lão lập tức mỉm cười: "Có dũng khí, Triều Ca, chơi với nhóc này vài chiêu đi, đừng nặng tay quá."

Theo Dụ lão thấy, thằng nhóc trước mặt chắc chắn nhận ra Diệp Triều Ca, muốn đánh một trận với Diệp Triều Ca để biểu lộ thực lực của mình, tốt nhất là thu được đãi ngộ không tệ. Còn trẻ có lòng háo thắng cũng tốt, mà Diệp Triều Ca được công nhận là thiên tài, đương nhiên không tránh được thành đối tượng của người khác.

Dụ lão đã trải qua nhiều chuyện như vậy, về phần đối phương có muốn gia nhập võ hội Quang Minh hay không, lão căn bản không nghĩ tới. Dưới cây to chắn gió, võ hội Quang Minh hoàn toàn xứng danh gốc cây lớn nhất, ai cự tuyệt được đây? Về phần thực lực tên nhóc này ra sao, Dụ lão càng không buồn để ý, lão chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức hồn mà thôi. Nếu không phải thức hồn là hồn vực của Thánh giả, lão đã sớm ra tay cướp đoạt.

Cho dù kéo đối phương tới cũng chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi.

Diệp Triều Ca không buồn để ý, chỉ đứng dậy, hắn đã trải qua chuyện thế này nhiều lần, bị khiêu chiến mãi thành quen.

Đường Thiên thành danh nhờ trận chiến với hắn, nhưng trận chiến đó hắn cũng nổi danh, dùng sức một người áp chế cả đám người Đường Thiên, Tỉnh Hào. Hiện giờ thanh danh Đường Thiên vang dội, Diệp Triều Ca cũng nước lên thuyền lên, vô số người muốn giẫm lên vai hắn để nổi danh, nhưng tới giờ vẫn không ai thành công.

"Chờ đã!" Đường Thiên hô: "Nếu ta thua hắn, vậy ta đi với ngươi, nhưng nếu ta thắng thì sao?"

"Ngươi thắng?" Dụ lão sửng sốt, chợt thấy nực cười, lão căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện Diệp Triều Ca thất bại, cười nói: "Tiểu tử tự tin lắm. Đã vậy ta thêm chút tiền cược, Thánh cốt này là một trong số tài sản của ta, với người khác không tác dụng gì, thế nhưng với thức hồn của ngươi lại rất có ích. Không cần ngươi thắng, chỉ cần ngươi chống được hai mươi chiêu dưới tay hắn."

Một đoạn xương chẳng chút bắt mắt xuất hiện trong tay Dụ lão. Vật này chỉ là một vật hắn thu gom được, không đáng bao tiền.

Đoạn xương này chỉ hơi lớn hơn đốt ngón tay, phủ kín bụi bặm, nhìn như một cục đất nhỏ, chẳng đáng chú ý.

Con mắt Tiểu Nhị đột nhiên sáng lên, khí tức mà đoạn xương này tỏa ra...

Đường Thiên bất mãn nói: "Này, lão già, đừng lôi cục xương vụn ra kêu là Thánh cốt gì gì đó. Lão có thật là võ hội Quang Minh không? Không phải lừa đảo đấy chứ? Võ hội Quang Minh ai ai cũng giàu nứt đố đổ vách cơ mà!"

Lừa đảo...

Sắc mặt Diệp Triều Ca quái lạ.

Vẻ mặt Dụ lão rất khó coi, lão cố nén cơn giận trong lòng, nếu không phải thức hồn đã sớm tuyệt tích, chỉ bằng câu nói này, lão sẽ không hề do dự ra tay giết người. Đợi ngươi rơi vào tay ta, ta chắc chắn sẽ đem ngươi hong khô, chế thành tiêu bản, bộ sưu tập của ta lại nhiều thêm một. Thức hồn hiện tại cũng là một vật sưu tầm không tệ.

Nghĩ tới đây, Dụ lão kiên trì: "Đây thật sự là THánh cốt. Thánh giả cổ đại qua đời, hay còn gọi là tịch diệt, hình tinh thần của họ đều diệt, không để lại bất cứ dấu tích nào trên cõi đời này. Chỉ có rất ít Thánh giả chết đi nhưng xương cốt không hoàn toàn biến mất, những mảnh xương lưu lại này chính là Thánh cốt. Trong truyền thuyết, Thánh cốt là vật tẩm bổ rất tốt cho thức hồn."

Đường Thiên vẫn lộ vẻ không tin, lẩm bẩm: "Ta ra bãi tha ma kiếm khúc xương nào trông cũng đẹp hơn, còn nói Thánh cốt, rõ là lừa đảo! Thánh đâu ra?"

"..." Gò má Dụ lão co rúm, lão gằn từ trong răng ra: "Vậy ngươi muốn sao?"

Nếu không phải nơi này nhiều người…

Không! Hong khô tuyệt đối không tiêu nổi mối hận trong lòng ta, chờ ngươi rơi xuống tay ta, ta sẽ nghĩ cẩn thận cách chế tác ngươi…

"Thẻ hồn thuật, thêm một tấm thẻ hồn thuật nữa." Đường Thiên giơ ngón tay: "Này, ngươi là đại nhân của võ hội Quang Minh, đừng lấy mấy thứ thường thường ra!"

Lúc này đã có không ít Thánh giả bị thu hút, đứng xa xa quan sát.

Đường Thiên chợt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lão Dụ: "Này, giờ ta nghi ngờ liệu lão có phải võ hội Quang Minh không? Không phải lừa đảo đấy chứ!"

Lừa đảo...

Dụ lão tức tới mức nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy như làn sóng, lão chẳng muốn phí lời, lôi ngay ra một tấm thẻ hồn thuật: "Tấm thẻ hồn thuật này, Thự Quang!"

Diệp Triều Ca đột nhiên biến sắc, Thự Quang là một trong những thẻ hồn thuật nổi tiếng nhất của võ hội Quang Minh, được khen là một trong những thẻ hồn thuật cấp Thánh Đồng mạnh nhất! Đương nhiên hắn biết giá trị của tấm thẻ hồn thuật này, cho dù là trong võ hội Quang Minh cũng có giá cao tới hai trăm tỷ! Còn không phải có tiền là mua được..

Dụ lão vừa lấy ra tấm thẻ này, Diệp Triều Ca biết chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng.

Kẻ xa lạ trước mắt nhìn thế nào cũng không đáng tới hai trăm tỷ tinh tệ.

Hắn lập tức cảm thấy áp lực, nếu khiến Dụ lão thua tấm thẻ hồn thuật này, tốn thất hơn hai trăm tỷ tinh tệ, cho dù là Dụ lão chắc chắn cũng phải đau lòng.

Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ thận trọng.

Xung quanh vang lên tiếng ồ khiến Đường Thiên hiểu tấm thẻ hồn thuật này chắc chắn là đồ tốt.

Đường Thiên lập tức đồng ý: "Được! Có điều ngươi đưa đồ cho ta trước, tránh lúc nữa lại chơi xấu. Dẫu sao các ngươi cũng không sợ ta chạy mất."

Sát ý lóe lên trong lòng Dư lão, gương mặt lão vẫn không chút biến sắc, ném cả thẻ hồn thuật cùng Thánh cốt qua: "Ha ha, được! Tiểu tử suy nghĩ cẩn thận lắm, có điều vẫn phải dùng thực lực nói chuyện, giờ không được phép đổi ý nữa."

Lão muốn định rõ chuyện này trước mặt mọi người, hiện tại đối phương đã không còn cả cơ hội đổi ý, võ hội Quang Minh không phải dễ chọc như vậy.

Nơi này có là chòm Lục Phân Nghi thì đã sao? Chỉ cần nắm lý, cho dù giết tới máu chảy thành sông lão cũng không sợ.

Đường Thiên lặng lẽ cất hai thứ đi.

Số người nghe tin chạy tới càng lúc càng nhiều, Diệp Triều Ca không phải hạng vô danh. Tuy trong số Thánh giả, kinh nghiệm của hắn còn ít, thế nhưng trẻ tuổi như vậy đã bước vào cấp thánh, tuyệt đối là thiên tài!

Trận chiến này, đáng theo dõi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.