Chiến Thần Bất Bại

Chương 514: Sát Sinh Anh:Thánh giả




Ầm ầm!

Trong lồng ánh sáng vang lên tiếng nổ, từ phạm vi chấn động của lồng ánh sáng có thể thấy uy lực vụ nố. Tia sáng chói mắt xuyên qua lồng ánh sáng, chiếu rọi sáng như ban ngày.

"Bao nhiêu người đi vào rồi?" Nhâm Như Hải trầm giọng hỏi.

"Chín người." Đồng Cách nói ra con số chính xác.

"Ngươi cảm thấy hắn còn có thể chống đỡ bao lâu?" Nhâm Như Hải hỏi.

"Không biết được." Đồng Cách sắc mặt nghiêm nghị: "Thật ra sau Mông Tháp ta luôn cảm thấy hắn không còn bao nhiêu sức lực! Không ngờ liên tục ba người sau vẫn không thắng được, người này thật dẻo dai tới đáng sợ!"

"Có dẻo dai hơn cũng có lúc sụp đổ." Lý Nhược lạnh giọng nói.

"Đúng vậy!" Đồng Cách gật đầu: "Có điều chúng ta nên tìm thêm người, bằng không đến lúc đó cơ hội xuất hiện mà chúng ta không xông tới được."

Hai người khác lộ vẻ đồng ý.

Tuy những người đi trước đều đã ngã xuống,t hế nhưng các Thánh giả đều rất nóng lòng. Mỗi trận đấu đều kéo dài, thậm chí lên tới hai canh giờ, đây rõ ràng là đối phương đang khổ sở chống đỡ.

Tâts cả mọi người đều kính nể khả năng dai sức của người trấn thủ cửa quan, thế nhưng họ cũng nhất trí cho rằng, dưới cường độ chiến đấu như vậy, cho dù là người sắt cũng không thể chống đỡ bao lâu, lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Vì thế mọi người đều tranh cướp nhau vượt ải, mọi người đều đang đánh cược mình sẽ là người thành công.

Lối vào cứ điểm cực kỳ hỗn loạn, rất nhiều Thánh giả còn ra tay đánh nhau. Cục diện hỗn loạn như vậy ngay cả cường giả như Nhâm Như Hải cũng không dám khinh xuất tiến vào.

"Hơn nữa chúng ta không hẳn cần làm người đầu tiên vượt ải." Gương mặt Đồng Cách lộ vẻ đã tínht oán trước: "Đừng quên bên trong còn Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên, thực lực hai người này cũng không thể coi thường. Tới lúc đó cùng đường phản công, sợ rằng sẽ càng thêm mãnh liệt!"

"Đúng vậy!" Nhâm Như Hải gật đầu, trầm giọng nói: "Chúng ta quả thật cần tìm thêm vài cao thủ cùng chung chí hướng, chuyện xông pha chiến đấu cứ giao cho đám ngu ngốc này đi."

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên lồng ánh sáng căng lên, bảo vệ toàn bộ phủ thành chủ.

"Đáng tiếc, người này lại có cơ hội nghỉ ngơi rồi." Đồng Cách nói, hiện giờ mọi người đã thuộc làu đặc điểm của cứ điểm đơn phiệt, đây là lồng năng lượng do cứ điểm hấp thu năng lượng dư ra trong chiến đấu.

Xung quanh vang lên tiếng thở dài, mọi người cảm thấy chỉ thêm một cường giả nữa, người giữ cửa chắc chánư không chống nổi, không ngờ thắng lợi sát nút rồi lại mở lồng bảo vệ.

Cứ điểm đơn phiệt thật kỳ quái.

Đột nhiên, ánh mắt Đồng Cách bị một bóng người thu hút.

Một thanh niên mặc áo trắng sắc mặt lạnh lùng, đứng giữa đám người vẫn cực kỳ chói mắt. Con ngươi Đồng Cách co rụt lại, hắn biết thanh niên áo trắng này.

Đối phương nhận ra ánh mắt hắn, quay mặt nhìn sang, nam tử áo trắng trực tiếp đi về phía Đồng Cách.

Bọn Nhâm Như Hải lúc này cũng chú ý thấy người này, khi ánh mắt bọn họ thấy dấu hiệu trước ngực nam tử áo trắng, sắc mặt không khỏi đại biến, Võ Hội Quang Minh.

Nam tử áo trắng đi tới trước mặt Đồng Cách, lạnh lùng nói: "Diệp Triều Ca ở đâu?"

Sắc mặt Đồng Cách khôi phục như thường: "Không ngờ lại có thể gặp Phục Anh đại nhân ở đây. Câu hỏi của Phục Anh đại nhân làm khó ta rồi, ngài không nghĩ là ta ra tay đấy chứ?"

"Ngươi không có bản lĩnh này." Phục Anh lạnh lùng nói.

"Xem ra Diệp Triều Ca quả thật rất được Vinh Ba trưởng lão yêu thích, lại phái Phục Anh đại nahan tới đây, ta cũng không dám gian dối trước mặt đại nhân. Nếu ta có tin tức gì chắc chắn sẽ thông báo với đại nhân." Đồng Cách nói.

Nhâm Như Hải và Lý Nhược câm như hến.

Phục Anh không nói một lời, quay người rời đi.

"Không ngờ hắn lại tới." Đồng Cách khẽ thở dài: "Lần này phiền to rồi."

"Hắn tới vì Diệp Triều Ca." Giọng nói của Lý Nhược mang theo vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Nhâm Như Hải cũng trắng bệch.

Phục Anh vẫn trên tiền tuyến, hắn là lưỡi đao của Võ Hội Quang Minh, được gọi là Sát Sinh Anh. Trong số Thánh giả đồng thau, hắn tuyệt đối đứng trong mười người manh nhất, số Thánh giả đồng thau chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể.

Cường giả như vậy xuất hiện tại thành Hàn Cổ chẳng khác nào có gai sau lưng mọi người.

Một lúc sau, Phục Anh xuất hiện tại quán rượu thành Hàn Cổ, khi hắn rời khỏi quán rượu thành Hàn Cổ, trên tay nhiều thêm một mũi thương Hậu Phát.

Hắn cầm thương Hậu Phát, đi khắp thành Hàn Cổ, bước chân như lung tung không có mục đích.

Đường Thiên nín nhịn lâu ngày, nhân lúc này lén lút chạy ra khỏi phủ thành chủ. Cứ điểm đơn phiệt tuy gió thổi không lọt, thế nhưng có Binh, vẫn có đường đi ra. Binh an bài một cửa hậu dành riêng cho Đường Thiên, Đường Thiên có thể dùng Thuấn Di ra ngoài từ nơi này. Đương nhiên, làm vậy cũng có nguy hiểm nhất định, thế nhưng hiện tại trong cứ điểm lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không sợ người khác tìm tới cửa.

Trận thủ quan hôm nay, ban đầu Đường Thiên còn cảm thấy đắc ý, thế nhưng sau đó gã nhanh chóng cảm thấy nhàm chán.

Chuyện lừa bịp như vậy cứ giao cho Binh, Binh có thể hoàn thành xuất sắc. Không phải tất cả các Thánh giả đều có người nhà, vẫn có người cô đơn, gặp phải khúc xương cứng như vậy, Binh sẽ lấy thủ đoạn dụ dỗ khác.

"Cây dù này rất đẹp đúng không? Vừa mới ra lò. Đồng thau cấp thấp? Không, tuyệt đối là đòng thau cấp trung!"

"Nhìn xem, thức hồn đáng yêu này tên là Tiểu Nhị, thức hồn đầu tiên trong thiên hạ có thể luyện chế hồn bảo!"

"Chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có hắn không luyện ra được, hồn bảo sư thiên tài!"

. ..

Sắc mặt Tiểu Nhị đen tới mức muốn chảy nước, y như món đồ cho mọi người bình phẩm, thưởng thức.

Chết tiệt. . .

Vì sao lại hoàn toàn khác với cục diện mình nghĩ tới? Tại sao cứ đi theo hướng hoàn toàn không cách nào dự đoán, sao cứ mất khống chế như vậy?

Rốt cuộc vấn đề ở đâu?

Tiểu Nhị trầm mặt, mấy ngày nay vẫn cố gắng suy nghĩ.

Phó Tử Hồng cảm giác vài ngày qua như đang nằm mơ, nàng chưa từng nghĩ lại có ngày số Thánh giả trong phủ thành chủ dày đặc tới mức người khác sôi gan.

Trong vòng một ngày, chín Thánh giả gia nhập, tốc độ bành trướng cao tới đáng sợ.

Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên vốn còn hơi nghi ngờ Đường Thiên, giờ đã hoàn toàn bị Đường Thiên thuyết phục. Tính ra hiện giờ trong phủ thành chủ có tới mười hai Thánh giả.

Đây là một lực lượng cường đại.

Cất bước đi trên đường, cảm nhận làn gió mát buổi tối, Đường Thiên bỗng thấy phấn chấn. Gã vốn đã chuẩn bị chiến đấu, nào ngờ hôm nay thậm chí không dùng tới một chiêu, binh hộp nguyên ấn đã sử dụng cũng không dùng tới.

Vòng bảo hộ dâng lên, tất cả các Thánh giả dồn dập tản đi, đường phố lại trở nên yên tĩnh.

Đường Thiên đi lung tung không mục đích, nghĩ tới tâm sự của mình.

Tên khốn kiếp kia rốt cuộc sống hay chết? Tâm tình của gã rất phúc tạp, lúc trước gã chỉ có oán hận kẻ đó. Thế nhưng hiện giờ biết được nhiều hơn, gã ngược lại không còn oán hận nữa. Tuy vẫn khó hiểu, thế nhưng gã đã mơ hồ thấy được mặt sau của tấm võng lớn, chuyện năm xưa chắc chắn còn phức tạp và nguy hiểm hơn tưởng tượng cua rmình.

Đã nhiều năm vậy rồi, kẻ đó còn sống hay đã chết?

Thiên Huệ chắc biết một vài thứ, nàng biết Lục Phân Nhãn, lần sau mình sẽ hỏi nàng.

Ánh mắt Đường Thiên bỗng mê man.

Mãi tới tận khi một nam tử mặc áo trắng xuất hiện trên một con đường trước mặt, Đường Thiên mới phản ứng lại.

"Giao Diệp Triều Ca ra đây." Phục Anh hờ hững nói.

Hóa ra Võ Hội Quang Minh..

Đường Thiên thản nhiên nói: "Diệp Triều Ca giờ là tù binh của ta, chỉ cần ngươi giao tiền chuộc ta sẽ giao hắn cho ngươi."

"Tiền chuộc." Ánh mắt Phục Anh bùng lên sát cơ, vung tay phải: "Muốn chết."

Bàn tay hắn đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt, như một vầng mặt trời nhỏ khiến người ta không cách nào nhìn thẳng vào.

Một chưởng chém xuống.

Ánh đao khủng bố như con mãnh xà, đột nhiên xuyên qua cả con đường chém thẳng tới mặt Đường Thiên.

Ngay lúc Phục Anh giơ bàn tay lên, Đường Thiên đã cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, không chút nghĩ ngợi quát lên như sấm: "Tiểu Nhị!"

Một cây dù nhỏ xuất hiện trước ánh đao.

Một tầng ánh sáng nhu hòa dịu dàng hiện lên từ mặt dù, hàn khí tỏa ra, sóng nước bập bềnh, Dù Mầm Mầm xoay tròn.

Ầm!

Sức mạnh từ mặt dù truyền lại khiến cả Đường Thiên và Tiểu Nhị cùng biến sắc, hai bóng người một lớn một nhỏ như bị búa tạ bắn trúng, bay ngược ra ngoài.

Ánh đao cũng bị Dù Mầm Mầm làm cho lệch đi, bay chéo lên trời.

Ong!

Ánh đao xẹt qua bầu trời, tạo thành chấn động như tiếng rồng ngâm!

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ thành Hàn Cổ như chìm vào tĩnh mịch, tất cả các Thánh giả không khỏi hoảng sợ thất sắc.

Ánh sáng từ Dù Mầm Mầm cũng ảm đạm đi, núi tuyết trên mặt dù đứt một một đoạn.

Chênh lệch sức mạnh này khiến Đường Thiên lập tức tỉnh táo lại, gã ôm theo Tiểu Nhị đã bị thương, phát động Thuấn Di, biến mất không còn tăm hơi.

Thuấn Di? Ánh mắt Phục Anh lộ vẻ lạnh lùng.

Thánh giả bình thường không có biện pháp gì đối phó với Thuấn Di, thế nhưng với tinh anh sống trên chiến trường nhiều năm như Phục Anh, chỉ có vậy không đủ để hắn lui bước. Không gian hoạt động của Thuấn Di không lớn, chạy trốn không xa.

Hắn bay lên trời, nhắm mắt lại, cảm nhận tinh tế.

Đột nhiên hắn mở mắt, giơ bàn tay ra, chém về phía một căn phòng phía xa cách bảy mươi trượng!

Ánh đao mãnh liệt lóe lên từ bàn tay hắn, vừa rời tay đã lập tức tối sầm lại, biến mất giữa không trung, một khắc sau lại xuất hiện ngoài bảy mươi trượng, như khoan thủng hư không bắn ra, chớp mắt đã nuốt trọn căn phòng kia.

Ầm!

Phạm vi mười trượng đều hóa thành cát bụi, chỉ để lại một cái hố to cháy đen.

Phục Anh khẽ nhíu mày, không bắn trúng.

Thân hình hắn khẽ nhoáng lên, lướt qua trăm trượng, lao về phía trước. Đột nhiên hắn dừng lại, lại chém một nhát ra ngoài trăm trượng!

Ầm!

Ánh đao mãnh liệt như dòng lũ lớn cày nát phạm vi mười trượng. Dư âm phá hủy phòng ốc xung quanh, vài Thánh giả hốt hoảng bay ra, bọn họ vừa định chửi mắng, khi thấy rõ dấu hiệu trên người Phục Anh lập tức biến sắc, không dám lắm lời.

Phục Anh không buồn nhìn đám người này, vẫn tiếp tục tìm kiếm, một đòn vừa rồi vẫn không bắn trúng.

Trực giác đối phương rất mạnh, Phục Anh thầm phán đoán, hơn nữa vừa rồi gắng gượng đỡ một đòn của mình vẫn không bị thương, thực lực có vẻ cao hơn dự đoán của hắn.

HẮn lưu lại trên không trung trong chốc lát, vẫn không tìm được khí tức đối phương.

Không thể!

Hắn đã khóa chặt khí tức đối phương, chỉ cần đối phương tại thành Hàn Cổ, chắc chắn không thoát khỏi sự tìm kiếm của hắn.

Ánh mắt Phục Anh đảo qua bốn phía, bỗng chú ý tới lồng ánh sáng cách đó không xa, ánh mắt híp lại. Hắn phát hiện mình không thể cảm nhận bên trong lồng ánh sáng, nếu đã vậy chỉ có một khả năng!

Đối phương trốn bên trong lòng ánh sáng!

Phục Anh hừ lạnh một tiếng, cứ điểm trước mắt mặc dù có điểm lạ lùng, thế nhưng hắn đã phá vỡ vô số cứ điểm, hắn không để trong mắt.

Nếu ngươi trốn trong mai rùa, vậy ta sẽ gõ ngươi tan xác.

Hắn vung tay phải, chém một chưởng về phía lồng ánh sáng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.