Chiến Thần Bất Bại

Chương 522: Quỷ Ngô:Thánh giả




Tiểu Nhị chậm rãi nhắm mắt lại, thoát ly khỏi trạng thái kỳ diệu đó. Dịch Kiếm không biết do ai sáng chế, lại lợi hại như vậy. Mà y cũng may mắn, trong lòng đột nhiên nổi lên ý tưởng dung nhập Thánh Kiếm Ngục Hải ra dung nhập vào khiến môn hồn thuật này càng cường đại hơn.

60 điểm hồn trị.

Hồn thuật 60 điểm hồn trị, uy lực đã khá mạnh mẽ. Thánh giả bình thường phải tu luyện tầm năm sáu năm trở lên mới có thể đưa một môn hồn thuật lên tới 60 điểm hồn trị.

Hồn trị không chỉ dùng để so sánh uy lực của hồn thuật, mà còn dùng để so sánh uy lực của hồn bảo. Hồn bảo không cần chiếm dụng hồn trị nhưng có thể phát huy tác dụng của hồn thuật, thậm chí uy lực còn mạn hơn.

Dù Mầm Mầm của Tiểu Nhị, hồn trị cũng là 60 điểm, đây đã là hồn trị cao nhất của đồng thau cấp thấp, bởi thế Dù Mầm Mầm là tác phẩm hồn bảo đồng thau cấp thấp đỉnh cao.

Nắm giữ Dù Mầm Mầm, Tiểu Nhị tươn đương với nắm giữ hai loại hồn thuật cùng 60 điểm hồn trị, tương đương với sức chiến đấu 120 điểm hồn trị, thực lực đã so được với bọn Mông Tháp.

Hồn bảo cực kỳ đắt đỏ, muốn tu luyện bất cứ hồn thuật nào đều không dễ dàng. Thế nhưng hồn bảo có thể lập tức sử dụng, đương nhiên hồn bảo cũng có hạn chế của nó,t uy nó không chiếm dụng hồn trị nhưng lại bị giới hạn bởi hồn trị lớn nhất của Thánh giả.

Tiểu Nhị rất hài lòng, vừa tu luyện đã đạt được mức 60 điểm hồn trị, tiềm lực sau này rất lớn. Giờ việc cấp bách của y là gia tăng hồn trị của hồn vực bản thân.

ĐỘt nhiên, sau ót y trúng một đòn nặng, sức mạnh cường đại khiến Tiểu Nhị đang lơ lửng trên không trung ngã thẳng xuống thành một cái hố trên mặt đất.

"Tiểu Nhị, làm tốt lắm!"

Cái vỗ này của Đường Thiên có vẻ. . .

Dùng "hơi" nhiều sức. . .

Đường Thiên giả bộ như không liên quan, nhấc Tiểu Nhị từ trên mặt đất lên, còn vỗ vỗ lên mặt đất hai cái rồi lấy tay phẩy phẩy như chổi rồi mới hòa ai đặt Tiểu Nhị lại vị trí cũ.

Sắc mặt Tiểu Nhị tối sầm.

"Hồn thuật thật lợi hại! Tiểu Nhị càng ngày càng lợi hại rồi! Mầm Mầm, ngươi phải học tập Tiểu Nhị đi!" Đường Thiên cười ha hả.

Mầm Mầm sắc mặt mờ mịt chui ra, trên mông vẫn còn ghim tảng đá.

Nhịn!

Âm thầm tu luyện cường hóa bản thân!

Khóe miệng Tiểu Nhị giật giật.

"Ta muốn cái đầu lâu vàng kim cùng khúc xương của Phục Anh." Giọng nói trẻ nít vang lên, như ông cụ non. Cả hai đều là đồ tốt, đầu lâu vàng kim là thánh phẩm nổi danh của Võ Hội Quang Minh, Quang Minh Đỉnh. Khúc xương của Phục Anh là Thánh cốt.

Hai thứ này đều là đồ tốt có thể tăng cường hồn trị cho hồn vực của Thánh giả, bình thường muốn mua cũng không được. Thánh giả bình thường muốn hấp thu bảo bối như vậy thường có hạn chế cực lớn, hơn nữa cực kỳ chậm chạp. Thế nhưng Tiểu Nhị là thức hồn, y hấp thu những thứ này không có gì khó khăn.

"Ha ha ha ha, cho ngươi cho ngươi!" Đường Thiên hào phóng nhét cả đầu lâu hoàng kim và khúc xương của Phục Anh vào tay Tiểu Nhị. A, đàn cổ đã cho Ma Địch, đàn cổ phong cách hơn cái sáo đồng kia nhiều, nhưng còn hạt châu này để làm gì?

Có thể thấy Phục Anh coi trọng hạt châu này nhất.

Trên hạt châu loang lổ vết máu, cực kỳ không bắt mắt, nếu không phải nó cực kỳ nặng nề, Đường Thiên chắc đã coi nó là một hạt châu bình thường.

Ánh mắt Tiểu Nhị cũng bị hạt châu trên tay Đường Thiên thu hút. Thế nhưng y không hề cho rằng hạt châu này bình thường, hạt châu này khiến y cảm giác được nguy hiểm, rõ ràng không có khsi tức gì nhưng không biết vì sao Tiểu Nhị lại cảm thấy bên trong đó ẩn chứa nguy hiểm kinh người.

Đột nhiên, hạt châu bay về phía lòng bàn tay đường thiên, chỉ trong nháy mắt đã chui một nửa vào bắp thịt gã.

Vết máu ảm đạm bỗng trở nên đỏ tươi yêu dị, như vật sống, chui thẳng vào cơ thể Đường Thiên. Không đợi Đường Thiên phản ứng lại, sợi máu tươi đã nhanh chóng rót vào mạch máu Đường Thiên.

Ầm!

Một luồng khí tức hung hãn tàn nhẫn xộc thẳng lên đầu, tâm thần Đường Thiên chấn động.

Máu tươi trong cơ thể Đường Thiên như đột nhiên sôi trào. Toàn thân Đường Thiên đỏ chót như con tôm luộc, gã khom người, sắc mặt đau đớn.

Tiểu Nhị biến sắc.

Đoạt Xá Châu!

Đoạt Xá Châu trong truyền thuyết! Theo truyền thuyết, một số Thánh giả huyết mạch tuyệt đỉnh có thể đem Thánh hồn bản thân niêm phong trong máu, một khi gặp được đối tượng có thể đoạt xá có thể thay hồn vào đó.

Truy cầu trường sinh bất tử là mục tiêu hàng đầu của các Thánh giả. Những người nắm giữ sức mạnh hủy thiên diệt địa và quyền lực lớn nhất Thiên Lộ, điều duy nhất khiến bọn họ sợ hãi chỉ có tử vong!

Các suy nghĩ thử nghiệm kỳ quái xuât shiện tầng tầng lớp lớp, mà phương diện này thứ tiếp cận thành công nhất chính là đoạt xá trong truyền thuyết của Thánh giả huyết mạch. Gọi là truyền thuyết vì chưa từng có ai thấy.

Hạt châu không hề bắt mắt kia lại là một viên Đoạt Xá Châu!

Thế nhưng cảnh tượng tiếp đó lại khiến bọn họ tròn mắt.

Viu, thân thể Đường Thiên đột nhiên bốc lên ngọn lửa trong suốt, trong ngọn lửa là một bóng người sợ hãi rít gào: "Không! Không thể nào! Không có năng lượng…. Sao lại không có năng lương. . . Thể chất không năng lượng. . . Ha ha, hóa ra thể chất không năng lượng có thật. . ."

Ngọn lửa trong suốt tỏa ra khí tức khổng bố, Tiểu Nhị ngơ ngác lui về phía sau. Đó là ngọn lửa khi Thánh hồn bùng cháy, nếu dính phải mình cũng sẽ bị đốt cháy không còn một mẩu.

Khí tức ngọn lửa thật sự kinh khủng, tâm thần Tiểu Nhị cũng phải run rẩy.

Rốt cuộc là ai?

Ngọn lửa cháy suốt nửa giờ, Thánh hồn cháy sạch không còn chút gì, Tiểu Nhị hoàn toàn kinh sợ. Thánh hồn người này có thể cháy lâu như vậy, khi còn sống cường đại cỡ nào. . .

"Viu!"

Đường Thiên thở một hơi dài, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi: "Nguy hiểm thật!"

Thể chất không năng lượng cứu gã một mạng.

Nếu không phải thể chất không năng lượng, lần này gã đã trở thành mục tiêu đoạt xá của người khác. Gã cũng không biết đây là sát chiêu mà Phục Anh lưu lại. Một lần Phục Anh ngẫu nhiên thu được viên Đoạt Xá Châu này, biết lợi hại, nếu để lộ ra mình chắc chắn không bảo vệ nổi. Phục Anh bèn đặt nó chính giữa những món bảo vật quý giá nhất của mình, nếu ai giết hắn, thu được Ngân Bảo Bình này chắc chắn sẽ cầm viên Đoạt Xá Châu nghiên cứu.

Như vậy cũng tương đương với tự báo thù cho mình.

Thế nhưng Phục Anh tuyệt đối không ngờ rằng trên thế giới này còn có thể chất không năng lượng. Thể chất không năng lượng của Đường Thiên bài xích năng lượng mãnh liệt, mà Thánh hồn lại hoàn toàn là hồn vực năng lượng hóa, bị thân thể Đường Thiên bài xích theo bản năng.

Vì vậy nên Thánh hồn mới bùng cháy.

Thánh hồn người này cường đại tới không thể tưởng tượng nổi, nếu là thân thể bình thường, hắn đã sớm đắc thủ.

Thế nhưng Thánh hồn tuy cháy gần hết, thế nhưng vẫn lưu lại một số dấu ấn. Nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ là những dẫu ấn này lại là một số mảnh ký ức của Thánh giả này.

"Người này hình nhu tên là Quỷ… Ngô?"

Tiểu Nhị sửng sốt, ánh mắt bừng sáng, la lên thất thanh: "Ngươi nói hắn tên là Quỷ Ngô?"

"Hình như thế." Đường Thiên lại nhắm mắt lại, xem xét tỷ mỉ những mảnh vụn ký ức, xem ra người này đúng là Quỷ Ngô.

"Một trong Tam Huyết Thánh của Hắc Hồn, Quỷ Ngô!"

Tiếng hô của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cũng giật mình, gã mở mắt hỏi: "Vậy tên Quỷ Ngô này rất lợi hại phải không?"

Tiểu Nhị nhìn Đường Thiên như nhìn thằng ngốc: "Không phải lợi hại mà là cực kỳ lợi hại. Một trong ba Thánh giả huyết mạch lợi hại nhất trong lịch sử của Hắc Hồn, ngươi nói xem có lợi hại không?"

"Lợi hại đến vậy?" Đường Thiên bị dọa cho phát sợ, một trong ba Thánh giả huyết mạch lợi hại nhất từ xưa tới nay của Hắc Hồn, chỉ riêng danh hiệu này cũng đủ dọa chết người.

Đường Thiên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Vậy vật này có phải rất đáng giá không?"

"Ngươi nói xem?" Tiểu Nhị tức giận nói: "Bảo vật vô giá!"

"Thật đáng tiếc!" Đường Thiên sắc mặt đau lòng: "Sớm biết thế chằng thà bán nó đi, lợi hại như vậy ít ra cũng bán được vài trăm tỷ tinh tệ chứ?"

Đường Thiên cảm giác mình tổn thất quá nặng nề, Đường Thiên vẫn trên tay không bán được, một hạt châu nát lại là một bảo vật vô giá, sau đó còn bị mình phá hủy nữa chứ.

Tiểu Nhị đã không nói gì, y không buồn để ý tới gã ngốc nữa. Bán? Nếu để Hắc Hồn biết thứ này trên tay bọn họ, Hắc Hồn sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tới lúc đó họ muốn sống cũng không được, chết cũng không xong.

Hơn nữa. . . Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong lòng y lại thầm sợ hãi, nếu lần này không phải thể chất không năng lượng. . . Vậy. . .

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc ư?

Đường Thiên nhắm mắt lại, tiếp tục lật xem mảnh vỡ ký ức của Quỷ Ngô. Có thể trở thành một trong ba Thánh giả huyết mạch cường đại nhất trong lịch sử của Hắc Hồn, trí tuệ của Quỷ Ngô thâm sâu khôn lường, nội dung những ký ức này đều cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, cực kỳ thâm ảo.

Nếu những nội dung này rơi vào tay một Thánh giả huyết mạch nào, giá trị của nó chắc chắn vượt qua hồn điển, thậm chí có thể nói là sách trời.

Chỉ tiếc Đường Thiên không tu luyện huyết mạch, cũng chẳng hứng thú với những thứ thâm sâu khó hiểu đó. Hắn lật từng đoạn một, đột nhiên ồ lên một tiếng, rốt cuộc tìm được đoạn đọc hiểu được.

"Ta tin rằng có thể chất không năng lượng, thế nhưng tới giờ vẫn không thể thực hiện. Ta đã làm rất nhiều thí nghiệm thế nhưng vẫn không hoàn thiện. Nếu như thể chất không năng lượng thật sự tồn tại, vậy nó sẽ bài xích năng lượng mãnh liệt, bởi chỉ có vậy mới có thể bài trừ năng lượng ở khắp nơi trên thế giới này. . ."

. . .

"Ta suy nghĩ một thời gian, nếu thể chất không năng lượng có thật, vậy làm sao để nó tiến hóa? Đặc tính của thể chất không năng lượng là bài xích năng lượng mãnh liệt, đây có thể coi là một loại năng lực. Bất cứ loại năng lực nào cũng có thể rèn luyện tiến bộ, đây chính là tiến hóa. Nếu vậy thể chất không năng lượng tiến hóa cũng là năng lực bài xích năng lượng tiến hóa. Ý nghĩ này khiến ta rất hứng thú. . ."

. . .

"Những ngày vừa qua ta vẫn suy nghĩ, nếu có thể chất không năng lượng, nếu nó có thể tiến hóa, đây là một giả tưởng rất thú vị. Nghĩ một thời gian dài mới ra một phương pháp rất ngốc nghếch, chính là dùng lượng lớn năng lượng, từ từ, không ngừng kích thích nó, từ đó khiến thể chất không năng lượng không ngừng tiến hóa. Ta suy đoán thể chất không năng lượng khi bài xích năng lượng tới một mức độ nhất định sẽ hình thành một thứ như hồn vực nhưng rất đặc biệt, ta tạm thời gọi nó là Nguyên. Nó sẽ là hạt nhân của thể chất không năng lượng. . ."

. . .

"Không thể không thừa nhận đặc điểm của thể chát không năng lượng khiến nó có khả năng áp dụng cực tốt. Thương tổn năng lượng tạo thành cho nó quá thấp, nếu có thể chất không năng lượng thật và thể chất của hắn tiến hóa tới mức tận cùng, vậy hắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn thế giới. . ."

Đường Thiên và Tiểu Nhị hoàn toàn bị chấn động tới ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.