Chiến Thần Bất Bại

Chương 523: Giúp đỡ lẫn nhau:Thánh giả




Kẻ địch của cả thế giới, Đường Thiên hoàn toàn không để ý, ngẫm lại chòm Đại Hùng sắp bài trừ năng lượng quy mô lớn, chậc, thế giới có vẻ lắm kẻ địch. . .

Thế nhưng Đường Thiên vẫn bị lý luận của Quỷ Ngô thu hút, vấn đề tu luyện vẫn luôn quấy nhiễu gã. Như hồn vực có thể lớn mạnh, lại có thể gia tăng hồn trị, có thể tu luyện hồn thuật cường đại, vậy còn thể chất không năng lượng thì sao? Thể chất không năng lượng làm sao để tiến bộ? Đây là vấn đề Đường Thiên phiền não nhất.

Nếu là người khác có lẽ sẽ đặt tinh lực vào việc trợ giúp Tiểu Nhị. Thế nhưng theo lý giải của Đường Thiên, Tiểu Nhị tự thành một thể, Tiểu Nhị là Tiểu Nhị, mình là mình. Chẳng lẽ khi chiến đấu cứ thả Tiểu Nhị ra còn mình chỉ nấp sau Tiểu Nhị? Thiếu Niên Như Thần chắc chắn không thể chấp nhận phương thức chiến đấu uất ức như vậy!

Lý luận của Quỷ Ngô khiến hai mắt Đường Thiên sáng lên, như nhìn thấy ánh rạng đông.

Dòng suy nghĩ lúc trước của Đường Thiên là phá hoại hồn vực của kẻ địch, thế nhưng làm sao mới có thể phá hoại hồn vực kẻ địch, gã vẫn không có ý tưởng gì hay. Mà suy nghĩ của Quỷ Ngô lại giúp gã hoàn thiện dòng suy nghĩ phá hoại này. Đặc điểm bài xích năng lượng của thể chất không năng lượng cực kỳ thích hợp với con đường phá hoại, nếu năng lực này có thể không ngừng gia tăng, con đường này sẽ thật sử đả thông.

Đường Thiên vuốt cằm, sắc mặt ảo não: "Tiểu Nhị, dùng lượng lớn năng lượng không ngừng kích thích nó là sao?"

Tiểu Nhị không chút biến sắc, vẻ mặt hiền lành, giọng trẻ thơ vô hại: "Lượng lớn năng lượng chắc là hồn thuật."

Đường Thiên bỗng tỉnh ngộ: "Hiểu rồi! Chính là bị đánh! Không sai, chính là bị đánh, chỉ cần bị đánh nhiều hơn, da sẽ dầy hơn. Cách này thật cao minh!"

Tiểu Nhị đã đến mức lười chẳng muốn oán thầm nữa, cao minh? Phương pháp ngu xuẩn như vậy. . ..

Được rồi, cách hiểu "cao minh" của hai người không cùng đẳng cấp. Có điều, bị đánh. . .

Ha ha!

Tiểu Nhị thầm cười khẩy, sắc mặt y vẫn thản nhiên không hề biến sắc, giọng nói trẻ nít tiếp tục vang lên: "Hình như thế."

Đường Thiên hứng thú bừng bừng: "Tới đây nào, Tiểu Nhị, chúng ta thử xem."

Tiểu Nhị cười khẩy trong lòng, đây là ngươi tự tìm đấy nhé! Thời gian vừa qua y bị gã ngốc chà đạp tới mức cuộc sống mất cả hy vọng, giờ cơ hội tốt đưa tới cửa, sao y lại bỏ qua cho được?

Thế nhưng y không lập tức đáp ứng mà chỉ nói: "Vạn nhất làm ngươi bị thương thì sao?"

Giọng nói trẻ nít khiến câu nói đầy ngây thơ chất phác.

Đường Thiên lập tức vui vẻ, vuốt ve đầu Tiểu Nhị nói: "Tiểu Nhị ngoan, không sao đâu, chắc chắn không làm ta bị thương được đâu, lúc bắt đầu đừng dùng lực quá mạnh."

Tiểu Nhị bị xoa đầu, sắc mặt hồn nhiên vô tà, chỉ riêng đáy mắt âm trầm gian xảo.

Rốt cuộc cũng có cơ hội báo thù. . .

Rầm rầm rầm!

Các Thánh giả thành Hàn Cổ nghe tiếng nổ ầm ầm trong phòng tu luyện, không khỏi lộ vẻ kính nể, vừa thu được thắng lợi kinh người, đại nhân vẫn tu luyện khắc khổ, chẳng trách được gọi là Thiếu Niên Như Thần!

Ngoài thành Hàn Cổ giờ đông đúc Thánh giả, mọi người cực kỳ đoàn kết. Nếu trước trận chiến còn có người nghi ngờ, vậy sau trận chiến này không còn ai nghi kỵ gì nữa. Giết chết Phục Anh cũng tức là đã đắc tội với Võ Hội Quang Minh, giết chết Đồng Cách là đắc tội với Hắc Hồn. Bọn họ hiểu rõ hiện tại trừ Đường Thiên bảo vệ được họ, không ai có thể che chở cho họ.

Những người này kề vai sát cánh trải qua trận chiến, cùng đối mặt với khổn cảnh, mọi người càng thêm tín nhiệm, cũng càng thêm đoàn kết.

Mà chiến lợi hẩm từ đám người Đồng Cách cũng khiến mọi người kiếm được một khoản.

Thánh giả tự do thường tu luyện cực kỳ gian khổ,t hiếu giao lưu, thiếu chỉ dẫn, không biết ai đề nghị mọi người trao đổi kinh nghiệm, được tất cả ủng hộ. Đám người Mông Tháp không hề lưu giữ trình bày kinh nghiệm, bầu không khí càng lúc càng nhiệt liệt, mọi người cũng đem những thứ ngày thường ép dưới đáy hòm ra.

Mà rất nhanh chóng, có Thánh giả đem một số nghi hoặc gặp phải lúc tu luyện ra hỏi, lập tức khiến không ít Thánh giả hứng thú, mọi người túm năm tụm ba thảo luận nhiệt liệt.

Mỗi Thánh giả đều đắm chìm trong không khí tuyệt hảo đó, bọn họ chưa từng được thảo luận thoải mái như vậy. Giữa các Thánh giả thường có thái độ e dè đề phòng, mỗi người đều sợ người khác biết thực lực chân chínhc ủa mình. Mỗi Thánh giả đều là người thông minh, thiên phú cực cao, trong bầu không khí thảo luận nhiệt liệt đó, linh cảm không ngừng lóe lên.

Vài ngày liên tục thi thoảng lại có Thánh giả đột phá, có lĩnh ngộ. Gương mặt ai nấy đều cực kỳ vui mừng trước thu hoạch, tất nhiều đề tài thảo luận được khai thác vượt xa tưởng tượng.

Đường Thiên và Tiểu Nhị lại điên cuồng tàn hại lẫn nhau.

Tiểu Nhị không ngừng phóng thích hồn thuật, năng lượng đánh lên cơ thể Đường Thiên, thân thể Đường Thiên rung lên như cái sàng. Đường Thiên mở to mắt, sắc mặt đau đớn, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Nhị.

"Có đau không?" Giọng nói của Tiểu Nhị lại như ma quỷ: "Có cần ta giảm bớt uy lực đi không?"

"Đừng phí lời!" Đường Thiên nhỏ một ngụm nước bọt.

"Quả thực là hán tử thiết huyết chân chính!" Tiểu Nhị vừa than thở vừa gia tăng uy lực hồn thuật.

"A a a a. . ." Tiếng kêu đau đớn của Đường Thiên vang lên không dứt bên tai.

Tu luyện xong, Đường Thiên vết thương chằng chịt, gương mặt không chút cảm xúc đi tới bên cạnh Tiểu Nhị, một tay tóm lấy Tiểu Nhị, sau đó vung lên đập liên hồi.

"Ngươi bảo ta đánh ngươi cơ mà, sao ngươi lại đánh ta?"

Đường Thiên ngang ngược không nói lý: "Khó chịu! Cho hả giận! Sao chỉ mình ta bị đánh?"

Tiểu Nhị câm miệng.

Rầm rầm rầm!

"Có muốn ta giảm sức đi không?"

"Quả là hán tử thiết huyết chân chính!"

. . .

Tiểu Nhị không nói một lời, chịu đòn tới xưng phù mặt mũi, y chắc chắn sẽ không xin gã ngốc tha thứ, chuyện này thật quá sỉ nhục, tất cả đau đớn này y sẽ trả lại gấp đôi!

Cắn răng chờ Đường Thiên dừng lại, y lại bay lên bầu trời, lạnh lùng nhìn Đường Thiên, gằn từ kẽ răng: "Đợt tu luyện thứ hai sắp bắt đầu."

Rầm rầm rầm!

Ánh sáng hồn thuật đánh lên người Đường Thiên như mưa rơi, toàn thân Đường Thiên run rẩy như cái sàng.

Rầm rầm rầm!

Tiểu Nhị bị Đường Thiên đánh đập điên cuồng, đất rung núi chuyển, bụi bặm ngợp trời.

Lặp đi lặp lại.

Điểm thù hận của hai bên nhanh chóng tăng vọt.

Mầm Mầm co người trong góc, sắc mặt sợ hãi nhìn hai kẻ điên kia, nó hoàn toàn không hiểu nổi. Bọn họ đang chơi đùa à? Đúng là một trò chơi đáng sợ. . .

Hai bên đều dốc hết sức mạnh. Đường Thiên thấy Tiểu Nhị lại đi hò hét với mình, lập tức giận tím mặt. Mà Tiểu Nhị trong lòng khinh bỉ gã ngốc, bảo y cúi đầu chẳng bằng giết y đi.

Vài ngày liền, phương thức tu luyện thăng cấp thành xung đột khiến Đường Thiên và Tiểu Nhị nhìn nhau như kẻ thù, mắt gằn tơ máu.

Mà thể chất không năng lượng của Đường Thiên dưới sự tu luyện điên cuồng như vậy cũng tiến bộ cực lớn. Thân thể Đường Thiên đã có thể chịu được hồn thuật 50 điểm hồn trị. Hồn trị 30 điểm trở xuống còn chưa bắn trúng thân thể Đường Thiên đã bị cưỡng chế bài xích dập tắt.

Thế nhưng cái giá phải trả là thân thể Đường Thiên hầu như không chỗ nào còn nguyên vẹn.

Càng thêm kỳ diệu lại là Tiểu Nhị. Đường Thiên trả thù đánh đập điên cuồng lại khiến Tiểu Nhị tiến bộ rõ rệt. Thân thể Tiểu Nhị càng thêm ngưng tụ, hồn trị của y tăng thêm 5 điểm.

Hiệu quả như vậy khiến cả Tiểu Nhị và Đường Thiên đều bất ngờ, thế nhưng y tuyệt đối không cảm ơn gã ngốc. Thực ra trong lòng y vẫn có chút kính trọng gã ngốc, không được gã ngốc cho phép, y không thể tấn công gã ngốc.

Tuy gã ngốc không nói lý, đem lửa giận lúc tu luyện phát tiết lên đầu y, đánh y cho hả giận, thế nhưng chưa từng gián đoạn tu luyện. Tất cả công kích trong quá trình tu luyện, gã ngốc đều chịu bằng hết, tuyệt đối không né tránh giảm nhẹ.

Đúng là tàn nhẫn với cả bản thân. . .

Tiểu Nhị cười khẩy trong lòng, sau đó xuát thủ càng nặng tay.

Sau đó bị đánh càng nặng. . .

Cho nên khi Đường Thiên và Tiểu Nhị xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều giật mình.

Đường Thiên vết thương chằng chịt, quần áo rách tả tơi, thế nhưng không ai để ý. Tất cả các Thánh giả đều kinh ngạc nhìn Đường Thiên. Quanh người Đường Thiên tỏa ra một luồng khí tức khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, cảm giác đó khiến bọn họ như bị áp chế.

Vài Thánh giả hầu như theo bản ănng lui lại vài bước mới khiến loại cảm giác bị áp chế này giảm bớt đi nhiều.

"Đại nhân, ngài đang tu luyện một loại hồn thuật áp chế nào à?" Hai mắt Mông Tháp bừng sáng, không nhịn được hỏi.

Câu nói này khiến nhiều Thánh giả hai mắt sáng lên, có rất nhiều hồn thuật bản thân nắm giữ hiệu quả áp chế. Hồn thuật đó được những Thánh giả đức cao vọng trọng ưu ái, nó có thể tạo áp lực lên tinh thần người khác.

Không ngờ đại nhân cũng tu luyện loại hồn thuật này. . .

Đường Thiên lập tức đương đương tự đắc, gã lắc đầu: "Không phải hồn thuật."

Lần này suy nghĩ mọi người càng thêm miên man, không phải hồn thuật, chẳng lẽ là hồn bảo? Mọi người lập tức kích động, khả năng luyện chế hồn bảo của Tiểu Nhị lợi hại như vậy sao? Đây chắc chắn là hiệu quả chỉ hồn bảo cấp cao mới có thể có!

Ánh mắt tất cả các Thánh giả nhìn về phía Tiểu Nhị trở nên nóng rực.

Sắc mặt Tiểu Nhị âm trầm như nước, thấy gã ngốc đắc ý, trong lòng y cực kỳ khó chịu.

Đường Thiên càng đắc ý: "Cũng không phải hồn bảo!"

Tất cả mọi người càng thêm hiếu kỳ.

Đường Thiên vẻ mặt khoe khoang: "Ai có hồn thuật 30 điểm hồn trị?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một Thánh giả đứng dậy: "Nguyệt Nhận của thuộc hạ vừa vặn tu luyện tới 30 điểm hồn trị."

"Đánh một đòn nào!" Đường Thiên thản nhiên nói.

Thánh giả này giật mình: "Thuộc hạ không dám."

"Không sao không sao, bảo ngươi đánh ngươi cứ đánh đi!" Đường Thiên nói.

Lần này Thánh giả do dự vung một ánh đao hình trăng lưỡi liềm, mắt thấy ánh đao càng lúc càng gần Đường Thiên, Đường Thiên không có bất cứ động tác gì, tất cả mọi người đều giật mình.

Hồn thuật 30 điểm hồn trị, uy lực đã tương đối lớn, nếu không có lồng năng lượng hoặc không có Thánh huyết hộ thể chắc chắn sẽ bị cắt thành hai nửa.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả trợn mắt ngoác mồm, cả kinh tới mức cằm sắp rơi xuống đất.

Ánh đao cực kỳ ngưng tự, chỉ một lất nữa sẽ tiếp xúc với thân thể Đường Thiên đột nhiên vặn vẹo, trở nên cực kỳ không ổn định, một tiếng rầm nhẹ vang lên, ánh đao Nguyệt Nhận run rẩy dữ đội, tan thành một chùm sáng mịn rồi lụi tắt.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng vượt xa tưởng tượng vừa rồi.

"Đại. . . Đại nhân, đây là. . ." Mông Tháp lắp bắp hỏi, hắn cũng bị kinh sợ.

Đường Thiên đang định giải thích, đột nhiên gã cảm nhận được một luồng chấn động mãnh liệt tới cực điểm, gã sửng sốt nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phóng ra ngoài.

Một cột sáng vàng kim từ nền đất dâng lên, phóng thẳng lên tầng mây trên bầu trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.