Chiến Thần Bất Bại

Chương 524: Lục Phân quy Hùng:Thánh giả




Cột sáng vàng kim phía xa chiểu thẳng tận mây xanh.

"Đó là. . ."

Tiếng hô kinh ngạc của sĩ quan phụ tá vang lên bên tai, Quỳnh Tư cũng lộ vẻ khiếp sợ. Binh đoàn Hồng Diệp dừng lại, tiếng hô kinh ngạc vang lên liên miên, bọn họ kinh hãi nhìn cột sáng vàng kim nơi chân trời.

Cho dù cách rất xa, mọi người vẫn có thể cảm nhận được sóng năng lượng tụ tập lại như bão táp tại vị trí cột sáng.

"Đó là thành Hàn Cổ!" Quỳnh Tư phản ứng lại đầu tiên, sắc mặt từ từ khiếp sợ hóa thành vui mừng: "Mau, mau truyền đoạn phim này về võ hội! Ở đó chắc chắn có báu vật bất phàm chúng ta thắng cược rồi."

Sĩ quan phụ tá giật mình, sắc mặt vui mừng như điên, Quỳnh Tư nói không sai, tuy tới giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra chứng cứ có lợi, thế nhưng chỉ riêng cột sáng trước mắt cũng đủ khiến giới cao tầng chú ý.

Khi giới cao tầng của Võ Hội Quang Minh nhận được đoạn phim này, tất cả đều cực kỳ kinh ngạc. Thanh thế như vậy chắc chắn không phải một bảo tàng bình thường.

Trong Lục Phân Nhãn rốt cuộc có thứ gì?

Binh đoàn Hồng Diệp lập tức nhận được biểu dương, đồng thời thu được mệnh lệnh, lập tức xuất phát về phía thành Hàn Cổ!

Trong thành Hàn Cổ.

Thương Dương Vũ si ngốc nhìn cột sáng Lục PHân Nhãn, giọng nói run run: "Ta đã nói ta nhất định sẽ làm được, ta đã nói ta nhất định sẽ làm được. . ."

Vừa nói, lệ vừa rơi.

Lục Phân Nhãn màu vàng lơ lửng trong cột sáng màu vàng như một đóa hoa tuyết vàng kim, sáu con mắt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Trước mắt mơ hồ hiện lên bóng người thâm trầm như gió năm xưa, bóng dáng ân nhân cứu mạng, cho mình hy vọng sống sót.

Việc ngài giao, việc ngài yêu cầu, việc ngài nói, việc ngài trêu chọc, việc ngài đùa bỡn, ta đều làm được.

Có thể ngài đã mất, cũng có thể ngài vẫn còn sống, có điều giờ ta cũng có thể yên lòng nhắm mắt. Lời thề năm xưa tuy chỉ mình ta nghe được, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ.

Ta năm xưa không chút tiếng tăm, thân lâm tuyệt cảnh, ta năm xưa nhút nhất sợ sệt, tuổi đã quá trung niên nhưng hai bàn tay trắng, ngay tự mình cũng coi thường mình.

Thật sự rất vui sướng.

Vì ta đã làm được, ta đã trở thành ta mà ngài mong đợi, không phụ lòng tín nhiệm của ngài.

Nếu ngài ở đây chắc chắn sẽ cười nhạo ta không có chí khí, vì ta chỉ là một người bình thường mà thôi.

"Ngô vương tại thượng!"

Năm xưa không có tư cách nói câu này, giờ có thể thoải mái thốt lên.

Lão lau nước mắt, điểm nhẹ vào Lục Phân Nhãn trong cột sáng, Lục Phân Nhãn chậm rãi bay khỏi cột sáng, hạ xuống tay hắn. Thương Dương Vũ giao Lục Phân Nhãn cho Đường Thiên: "Ta giao nó cho ngài, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành."

Đường Thiên trịnh trọng tiếp nhận Lục Phân Nhãn, gã co chtể cảm nhận sự coi trọng cùng tình cảm của Thương Dương Vũ với Lục Phân Nhãn.

Thương Dương Vũ khẽ mỉm cười, lão như trút được gánh nặng, những năm vừa qua tất cả cuộc sống, tất cả tâm sức của lão đều tiêu tốn vào nó, giờ hoàn thành lời thề, lão chỉ thấy ung dung khó nói thành lời.

"Giờ chỉ còn lại một chuyện."

Thương Dương Vũ bay lên trời.

Thương Dương Vũ bay lên bầu trời thành Hàn Cổ, nhìn tòa thành ngổn ngang bừa bộn, thở dài một tiếng. Lão xây thành Hàn Cổ cũng vì Lục Phân Nhãn, lão đã sớm nghĩ Lục Phân Nhãn có thể sẽ gây nên phiền phức nên tiêu tốn rất nhiều tâm lực vào tòa thành nào,không ngờ nó vẫn suýt bị phá hủy.

Nhất thời cảm xúc bỗng ngổn ngang.

Lão là người chấp chưởng chòm Lục Phân nghi chân chính, thế nhưng tính tình vón khiêm tốn, chòm Lục Phân Nghi dưới sự thúc đẩy âm thầm của lão cũng hóa thành một chòm sao chú trọng về võ tràng.

Tất cả mọi thứ đều đã đến lúc thay đổi. Lão bỗng nghĩ, nếu những người này biết thủ lĩnh của mình đổi thành một vương giả bá đạo cường thế, họ sẽ có cảm xúc gì.

Thương Dương Vũ mỉm cười, lão bỗng thấy mong chờ.

Lão bay về phía cột sáng, cột sáng này là do Thánh bảo chòm Lục Phân Nghi, Thiên Hành Lục Phân Nghi phóng thích. Thiên Hành Lục Phân Nghi rơi vào tay lão đã nhiều năm nhưng lão chưa từng phô bày ra bên ngoài.

Thương Dương Vũ ngẩng đầu, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.

Cột sáng bắt đầu phát sinh biến hóa, sối trào mãnh liệt, bầu trời cũng thuận đó tối sầm lại, trên bầu trời, ngôi sao hiện lên.

Tinh lực trên khắp chòm Lục Phân Nghi trở nên sinh động chưa từng thấy, tất cả mọi người trên chòm Lục Phân Nghi đều kinh hãi nhìn màn đêm đột nhiên phủ xuống cùng bầu trời lấp lánh ánh sao.

"Ta, Thương Dương Vũ, tuyên bố chòm Lục Phân Nghi gia nhập chòm Đại Hùng."

Giọng nói cứng cỏi cuồn cuộn như sấm vang vọng khắp mỗi góc trời chòm Lục Phân Nghi.

Cột sáng hóa thành một luồng sáng bay về phía chòm Đại Hùng trên không trung.

Chòm Đại Hùng trên không trung đột nhiên tỏa sáng chói lọi, Đường Thiên chỉ cảm thấy kích động khôn cùng trong lòng, gã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.

"Ta, Đường Thiên, chủ nhân chòm Đại Hùng, hoan nghênh chòm Lục Phân Nghi, từ nay một nhà, mãi mãi bên nhau!"

Giọng nói của Đường Thiên vang vọng khắp nơi trên chòm Đại Hùng và chòm Lục Phân Nghi.

Ầm!

Luồng sáng chìm vào chòm Đại Hùng, chỉ thấy chòm Lục Phân Nghi trên bầu trời biến mất không còn tăm hơi, chòm Đại Hùng nhiều thêm một khối.

Tinh lực mãnh liệt lập tức tràn ngập chòm Lục Phân Nghi, những tràng chủ võ tràng vốn conf mang hoài nghi về việc gia nhập chòm Đại Hùng lập tức vừa mừng vừa sợ. Mừng là năng lượng nồng đậm như vậy có thể thấy thực lực chòm Đại Hùng còn cường đại hơn tưởng tượng của họ. Sợ là Đường Thiên chòm Đại Hùng trước nay nổi tiếng tâm cơ thâm trầm, bá đạo cường thế, tuyệt đối không phải một chủ nhân chòm sao tốt.

Ngược lại Thánh bảo chòm Lục Phân Nghi trên tay Thương Dương Vũ, cả chòm Lục Phân Nghi không ai lấy làm lạ. Trước nay võ tràng Thuấn Di vẫn luôn là người khống chế chòm Lục Phân Nghi.

Biến hóa đột ngột đó khiến binh đoàn Hồng Diệp của Quỳnh Tư há hốc mồm.

"Hóa ra là chòm Đại Hùng âm thầm giở trờ." Con mắt Quỳnh Tư sáng lên thâm trầm, sát cơ ẩn hiện.

"Làm sao đây?" Sĩ quan phụ tá nhìn Quỳnh Tư.

Quỳnh Tư do dự một chút rồi nói: "Tiếp tục tiến lên, vừa hành quân vừa chờ lệnh của cấp trện."

Sĩ quan phụ tá gật đầu, trước mắt chỉ có thể làm vậy.

Bọn họ không biết, Võ Hội Quang Minh giờ cũng đang cực kỳ hỗn loạn.

Lúc vừa nhận được đoạn phim của binh đoàn Hồng Diệp, Võ Hội Quang Minh cực kỳ kích động, đang định lên tiếng thanh minh, nói là điều tra cuộc chiến thành Hàn Cổ. Võ Hội Quang Minh phái binh đoàn Hồng Diệp tới thành Hàn Cổ điều tra chân tướng. Nhưng có thế nào cũng không ngờ bọn họ còn chưa kịp thanh minh, chòm Lục Phân Nghi đã biến thành chòm Đại Hùng.

Lúc này giới cao tầng lại cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Trận phong ba của Phục Anh thật quá ác liệt, bọn họ cũng biết tám chín phần mười là âm mưu của chòm Đại Hùng. Nếu chỉ có chòm Lục Phân Nghi, bọn họ muốn điều tra thì điều tra, trực tiếp phái binh tới mặc dù cũng có người kháng nghị, thế nhưng chỉ cần tìm được thứ gì để quy trách nhiệm, bọn họ có làm thế nào cũng không sao cả.

Thế nhưng giờ chòm Lục Phân Nghi đã trở thành một bộ phận của chòm Đại Hùng, Võ Hội Quang Minh lại cảm thấy khó khắn. Khác với chòm Lục Phân Nghi, chòm Đại Hùng không phải dễ chọc. Võ Hội Quang Minh đã cảm nhận đầy đủ mặt khó chơi của Đường Thiên, hơn nữa chòm Đại Hùng là một đám điên cuồng hiếu chiến.

Nếu đổi lại thời gian khác, Võ Hội Quang Minh cũng chẳng kiêng kỵ như vậy.

Thế nhưng lúc này vì phong ba của Phục Anh, tiền tuyến liên tục bất lợi, để ổn định cục diện, Võ Hội Quang Minh buộc phải đưa các cao thủ lên tiền tuyến. Muốn khai chiến cùng chòm Đại Hùng lúc này cũng chẳng phải chuyện dễ.

Giới cao tầng của Võ Hội Quang Minh cũng vì chuyện này mà nảy sinh tranh cãi.

Một bộ phận trưởng lão Quang Minh cho rằng tiền tuyến đang lúc căng thẳng, lúc này mà đặt tâm sức vào chuyện sóng gió của Phục Anh, khai chiến với chòm Đại Hùng, đây không phải là hành động sáng suốt, rất có thể khiến Võ Hội Quang Minh rơi vào cảnh hai mặt thụ địch.

Mà một bộ phận trưởng lão Quang Minh khác lại cho rằng. Chuyện phong ba của Phục Anh ảnh hưởng quá lớn tới Võ Hội Quang Minh, nếu không giải quyết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng trường kỳ tới Võ Hội Quang Minh. Mà tiền tuyến mặc dù căng thẳng, thế nhưng thế cục đã ổn định, chỉ cần giữ thế thủ, chòm Sư Tử cũng chẳng dễ dàng đắc thủ. So với Võ Hội Quang Minh, chòm Đại Hùng cũng đang trong thời điểm suy yếu nhất, binh đoàn then chốt đều bị liên lụy tại Bắc Đẩu, chỉ có một binh đoàn giáp máy bên ngoài.

Lại thêm chiến đấu tại thành Hàn Cổ cực kỳ kịch liệt, tuy khiến chòm Đại Hùng đắc thủ, thế nhưng chòm Đại Hùng chắc chắn cũng tổn thất rất lớn. Nói cách khác, thành Hàn Cổ đang cực kỳ suy yếu.

Huống hồ nếu lúc này Võ Hội Quang Minh lộ chút dấu hiệu suy yếu nào không chỉ khiến minh hữu thiếu đi lòng tin, còn khiến những kẻ địch đang ẩn mình rục rịch.

Võ Hội Quang Minh phải dùng một chiến thắng oanh liệt để tuyên bố, họ mới là người thống trị chân chính trên Thiên Lộ.

Sau một hồi cãi vã kịch liệt, rốt cuộc ý kiến thứ hai chiếm thượng phong. Võ Hội Quang Minh thống trị Thiên Lộ đã lâu, sự kiêu ngạo đã sớm thấm sâu tới tận cốt tủy các trưởng lão. Trong mắt họ, nhân tài mới nổi như chòm Đại Hùng chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi vừa từ nông thôn ra thành thị mà thôi.

Cúi đầu thỏa hiệp với một tên nhà giàu mới nổi như vậy khiến các trưởng lão Quang Minh cao quý cảm thấy khó lòng tiếp nhận.

Mà khí thế phát triển kinh người của chòm Đại Hùng cũng đã sớm khiến Võ Hội Quang Minh cảm giác được uy hiếp. Chòm Đại Hùng vẫn luôn ở thế đối địch với Võ Hội Quang Minh, nếu để nó trưởng thành chắc chắn sẽ là đại họa cho Võ Hội Quang Minh.

Chẳng thà mượn cơ hội lần này giết chết nó từ trong trứng nước.

Các trưởng lão Quang Minh nhanh chóng nhất trí.

Hai giờ sau, Võ Hội Quang Minh lên tiếng thanh minh, chòm Đại Hùng mới là kẻ đứng sau giật giây trong vụ phong ba của Phục Anh, đồng thời yêu cầu chòm Đại Hùng tiếp nhận điều tra vô điều kiện của Võ Hội Quang Minh, nếu không sẽ coi là chòm Đại Hùng đang khiêu khích và tuyên chiến với Võ Hội Quang Minh.

Đồng thời, Võ Hội Quang Minh tuyên bố binh đoàn Hồng Diệp đã tới thành Hàn Cổ điều tra sự việc lần này.

Nhận được mệnh lệnh, sĩ khí binh đoàn Hồng Diệp tăng vọt, bọn họ tăng tốc tiến về phía thành Hàn Cổ. Giới cao tầng cho bọn họ quyền phát động tấn công bất cứ lúc nào.

Cùng lúc đó, binh đoàn Quang Kiếm, binh đoàn Liệt Hỏa, binh đoàn Thự Quang, ba nhánh binh đoàn hoàng kim lần lượt rời trụ sợ, trong đó binh đoàn Quang Kiếm tiếp viện binh đoàn Hồng Diệp, binh đoàn Liệt Hỏa và binh đoàn Thự Quang đưa quân nhắm thẳng chòm ĐẠI HÙNG.

Đồng thời xuất chiến là mười Thánh giả.

Toàn bộ Thiên Lộ đều bị hành động đằng đằng sát khí này của Võ Hội Quang Minh làm cho kinh ngạc, bọn họ đều cảm nhận được quyết tâm của Võ Hội Quang Minh trong lời thông báo này.

Đồng thời sử dụng bốn nhánh binh đoàn hoàng kim, mười Thánh giả, Võ Hội Quang Minh vừa ra tay đã khiến cả Thiên Lộ tắt tiếng.

Chòm Đại Hùng bỗng tràn ngập nguy cơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.