Chiến Thần Bất Bại

Chương 529: Phục kích​:Hồng Diệp​




Bầu không khí ở phân hội hoàng kim thứ ba căng thẳng nghiêm trọng.

Binh đoàn Kiếm Quang được thành lập với nòng cốt là phân hội hoàng kim thứ ba, tin tức Binh đoàn Hồng Diệp toàn quân bị diệt đã lan truyền. Phân hội hoàng kim thứ ba càng khẩn trương, chắc chắn mục tiêu kế tiếp không nghi ngờ gì sẽ là Binh đoàn Kiếm Quang.

"Sao?" Vưu Lý trầm giọng hỏi.

So với phân hội hoàng kim thứ mười, phân hội hoàng kim thứ ba mạnh hơn nhiều. Bây giờ phân hội hoàng kim đã không giống trước đây, phân hội hoàng kim thứ chín bị diệt, phân hội hoàng kim thứ bảy bị tổn thất nặng, chỉ còn thở thoi thóp. Tuy rằng cao tầng quyết định lập lại phân hội hoàng kim thứ chín, hỗ trợ rất lớn cho phân hội thứ bảy, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thấy khởi sắc chút nào.

Không những thế, trên tiền tuyến tổn hao võ giả hoàng kim cực kỳ kinh người, thực lực mỗi phân hội khác nhau nên tổn thất cũng khác nhau, thành lập binh đoàn cũng là lựa chọn bất đắc dĩ của mỗi phân hội.

"Thủ Tâm thành lập cứ điểm bí bảo." Phó hội trưởng thở phào nhẹ nhõm: "Hắn đem toàn bộ bí bảo tất cả đều dùng để thành lập cứ điểm bí bảo."

"Vậy là tốt rồi!" Vưu Lý cũng trầm tĩnh lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Xây dựng công sự là sở trường của Thủ Tâm, nếu Thủ Tâm đã quyết tâm tử thủ thì người khác muốn công phá phòng tuyến của hắn cũng chẳng dễ dàng gì."

"Đúng vậy, bản lĩnh xây dựng công sự của Thủ Tâm chưa thấy ai hơn hắn." Phó hội trưởng cũng cười tán đồng: "Huống chi lần này Thủ Tâm xây dựng một cứ điểm bí bảo với quy mô lớn chưa từng có!"

"Hả, quy mô lớn ra sao?" Vưu Lý hiếu kỳ hỏi.

Phó hội trưởng giơ hai ngón tay lên, ngữ khí cực kỳ tán thán: "Hơn 2000 kiện bí bảo! Thủ Tâm thực sự bỏ hết vốn liếng!"

"2000 kiện!" Vưu Lý sửng sốt, ngay lập tức cười ha ha: "Đúng là phòng thủ kiên cố! Thật muốn nhìn xem những thánh giả kia nhai phải đá, hừ, Đường Thiên cho rằng mang theo một đám thánh giả tự do là có thể muốn làm gì thì làm, thực là ngây thơ! Chờ khi giao thủ với thánh giả của chúng ta, bọn chúng sẽ biết thế nào mới là thánh giả chân chính."

Phó hội trưởng rất đồng cảm, trong cảm nhận của bọn họ thánh giả tự do vừa nghèo, trình độ lại kém, ngoại trừ hồn vực ra thì chỉ có hai bàn tay trắng. Hắn đồng ý bảo: "Đúng vậy, nếu như thánh giả không đến Thánh Điện thì chỉ cần thánh giả của phân hội chúng ta cũng đủ diệt sạch bọn chúng!"

Phân hội hoàng kim có đông đảo võ giả hoàng kim, do đó thường xuyên có võ giả phong thánh. Nhưng võ hội quy định hễ là Quang Minh võ giả phong thánh thì cần phải vào Thánh Điện.

Thánh Điện là mục tiêu lớn nhất mà mỗi võ giả phấn đấu, chỉ cần vào được Thánh Điện là đã hoàn thành ước mơ cả đời.

Thánh Điện thần bí mà cao quý, dù là bọn họ cũng chưa có tư cách đi vào. Dù là Quang Minh trưởng lão quyền cao chức trọng nhưng nếu chưa có thánh vực cũng không được vào Thánh Điện. Chỉ có thánh giả mới có tư cách bước vào Thánh Điện, đây là luật trăm nghìn năm qua của Thánh Điện.

"Chúng ta cứ thoải mái xem Đường Thiên mẻ đầu sứt trán thế nào trên tay Thủ Tâm!" Vưu Lý cười ha ha: "Thủ Tâm đánh trận này xong chắc chắn danh tiếng vang rền!"

Trên dưới phân hội thứ ba đều mừng húm.

Trước đây Quang Minh võ hội có rất nhiều khuôn sáo, lên chức rất khó, nhưng chiến sự càng ngày càng nghiêm trọng khiến cho hiện nay chiến công đạt được trước giờ chưa từng có. Binh đoàn Kiếm Quang lập đại công, với căn cứ đó thì địa vị phân hội thứ ba chắc chắn sẽ nước lên thì thuyền lên.

"Nghe nói Hồng Diệp Ánh Sáng của phân hội thứ mười có bước tiến lớn." Phó hội trưởng tiết lộ.

Vưu Lý gật đầu, tỏ vẻ ngầm hiểu. Binh đoàn Hồng Diệp bị hủy diệt với phân hội thứ mười mà nói là cú giáng mạnh. Nếu như Diệp Thủ Tâm có thể thắng trận này thì bọn họ có lẽ có thể thừa cơ thôn tính phân hội thứ mưới, kể từ đó thực lực của bọn họ liền tăng vọt về chất.

Diệp Thủ Tâm, phải trông vào ngươi rồi!

Vưu Lý thầm nghĩ trong lòng, hắn biết rõ tầm quan trọng của trận chiến này, lúc này ánh mắt mấy vị Quang Minh trưởng lão đều nhìn chằm chằm vào trận chiến này.

Giấy không thể gói được lửa, hơn nữa Quang Minh võ hội không dấu diếm tin tức này, khi bọn họ tuyên bố tin này thì lập tức Thiên Lộ rộ lên một mảng.

Đường Thiên chỉ huy hơn 40 vị thánh giả tàn sát Binh đoàn Hồng Diệp!

Tin tức chấn động này giống như cơn lốc truyền khắp khắp Thiên Lộ. Quang Minh võ hội càng nghiêm khắc chỉ trích Đường Thiên bố trí âm mưu mưu hại Phục Anh, mà những thánh giả bị ép buộc trong vụ phong ba Phục Anh đều trở thành đồng lõa, bọn họ trợ giúp Đường Thiên hãm hại Phục Anh và Quang Minh võ hội.

Quang Minh võ hội đồng thời công bố bất chấp tất cả thủ đoạn trừng phạt Đại Hùng tinh.

Đầu tiên Chòm Sư Tử biểu thị hoan nghênh Đại Hùng tinh, đồng thời công bố có khả năng sẽ trợ giúp Đại Hùng tinh. Tuyên bố này tức thì làm cho Quang Minh võ hội như lâm đại địch, so với Đại Hùng tinh thì chòm Sư Tử là một địch nhân ở cấp bậc khác.

Trong lúc nhất thời, Thiên Lộ náo nhiệt vô cùng, gió nổi mây bay.

Ánh mắt mọi người tất nhiên đều chăm chú nhìn vào Đường Thiên và 42 vị thánh giả do hắn chỉ huy. Ai cũng không ngờ ở một nơi khác có một trận chiến đấu lại sắp bắt đầu. Lúc Binh đoàn Kiếm Quang còn đang tìm kiếm binh đoàn cơ quan thì Binh đã suất lĩnh binh đoàn cơ quan thần không biết quỷ không hay lộn trở lại Đại Hùng tinh.

Một đội ngũ cơ quan hồn giáp di chuyển với tốc độ cao gần sát dãy sơn mạch.

"Đuổi theo! Đừng để tụt lại phía sau!"

A Luân cổ vũ đoàn người, hắn cảm thấy toàn thân đã chết lặng, trong phổi giống như có lửa nóng thiêu đốt. Ba ngày ba đêm một đường cấp tốc không ngưng nghỉ dù chỉ để uống nước, dù kiên nhẫn như hắn cũng cảm thấy sắp đến cực hạn.

Bỗng nhiên, trong tầm mắt có đạo tàn ảnh chợt lóe, A Luân giật mình, cơ quan hồn giáp rơi xuống, một chiêu liền tóm được cơ quan hồn giáp mất khống chế.

Võ giả bên trong cơ quan hồn giáp đã thoát lực hôn mê, A Luân không nói lời nào liền vác cơ quan hồn giáp này trên vai cơ quan hồn giáp của mình.

Hắn nhìn lướt qua Thiên Không Hổ phía trước nhưng không nói gì, 1/5 quân số không còn chiến đấu được, họ đều bị thoát lực hôn mê.

"Đến rồi!"

Thanh âm Binh hơi mệt mỏi vọng vào tai mọi người. Giống như được đại xá, toàn bộ cơ quan hồn giáp rơi trên mặt đất, ngã trái ngã phải.

"Các ngươi có cả đêm nghỉ ngơi."

Binh nói xong, Thiên Không Hổ cũng không chút động đậy, an tĩnh lại. Mọi người đều đã đến cực hạn, chưa tới một phút đồng hồ thì tiếng ngáy đã vang lên liên tục không ngừng.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi làm A Luân giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng bò lên thì đã thấy Thiên Không Hổ đang quan sát.

"Chuẩn bị chiến đấu!"

Binh ra lệnh làm cho binh đoàn lập tức khẩn trương, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị tác chiến.

Binh nhìn chăm chú vào Binh đoàn Ánh Rạng Đông xuất hiện ở xa xa, Binh đoàn Ánh Rạng Đông cách nơi này khá xa, cả binh đoàn chỉ như một chấm đen nhỏ.

Cuối cùng bắt được các ngươi rồi!

Binh đoàn Ánh Rạng Đông tiến nhanh không kiêng nể gì cả, do đó tốc độ đi tới của bọn chúng cực nhanh.

Khóe miệng Binh hiện lên nụ cười nhạt, đối phương hiển nhiên không coi Đại Hùng tinh ra gì, mấy ngày liền di chuyển suốt đêm, không cần trinh sát, không có chút kiêng kỵ nào, toàn lực tiến vào trung tâm Đại Hùng tinh, thẳng tiến về Hùng Thủ thành!

Binh chẳng có chút kỳ quái, đối phương mạnh mẽ như vậy mà.

Lấy võ giả hoàng kim làm nòng cốt, từ trên cho đến tiểu đội trưởng đều là võ giả hoàng kim, toàn bộ binh đoàn xứng đáng với cái tên binh đoàn hoàng kim. Nhưng các ngươi cho rằng binh đoàn chính là lấy một đám võ giả xuất sắc lắp ráp lại sao? Các ngươi cũng quá coi thường binh đoàn, quá coi thường chiến tranh rồi!

Khi Binh từ hẻm núi bay trở về, đội ngũ đã ngay hàng thẳng lối.

Nhìn binh đoàn cơ quan lành lạnh chỉnh tề trước mặt, Binh có chút vui mừng. Ba ngày ba đêm dùng tốc độ cao tới điên cuồng, bọn họ đã chiếm được quyền chủ động trong trận chiến này. Đối phương tuyệt đối không ngờ bọn họ đã vòng ra phía trước đối phương.

Điều này Binh không nói cho bọn họ, lão nhìn chăm chú những người này, là một tay lão dựng lên binh đoàn. Binh chậm rãi mở miệng.

"Ta không muốn nói nhiều về việc trận chiến này đối với các ngươi, đối với Đại Hùng tinh quan trọng lớn ra sao. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi không có đường lui, đất dưới chân bọn chúng là lãnh địa các ngươi! Nơi này là Đại Hùng tinh, là nhà các ngươi, là tương lai người nhà các ngươi, tất cả cùng với mảnh đất này có liên quan. Các ngươi còn nhớ Sài Lang tọa chứ, ai muốn trở về? Về cái nơi Sài Lang tọa cằn cỗi hoang vắng chẳng có cái gì?"

Tiếng Binh rất bình thản nhưng lại làm cho đoàn người cảm thấy trang nghiêm, hô hấp nghiêm chỉnh lên hẳn, cặp mắt của lão sung huyết. Ai cũng không quên Sài Lang tọa, không quên cái bần cùng tuyệt vọng lúc đó, quên cái mạng hèn mọn như rơm rác lúc đó. Bây giờ tộc nhân bọn họ đã có cuộc sống như ước mơ, bọn họ có tương lai rạng rỡ.

Trở lại? Bây giờ bắt bọn họ trở lại quá khứ ư, nhất định không thể nào như vậy!

Bên trong cơ quan hồn giáp, thân thể A Luân không tự chủ mà run rẩy. Hắn nghĩ đến cuộc sống trước đây, cuộc sống chẳng lúc nào no bụng, cuộc sống không có hy vọng, u ám như bầu trời kia.

Hiện tại chính là sống ở thiên đường a.

Bỗng nhiên hắn nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, trong lòng thề đừng hòng cướp đi tất cả!

"Đại vương của các ngươi cho các ngươi đánh lấy vùng đất dồi dào như thế, vậy thì giờ đã đến lúc các ngươi cần phải bảo vệ nó!"

"Các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?".

"Dùng máu và sinh mệnh của các ngươi để bảo vệ gia đình các ngươi, thân nhân các ngươi, tôn nghiêm các ngươi!"

Trên mặt Binh không chút cười cợt, vẻ mặt của lão nghiêm trang, lạnh lùng, gai góc, khí thế sắc bén, ánh sáng cơ quan hồn giáp thâm trầm lành lạnh phản chiếu trước mặt lão.

Không có tiếng thét giận dữ long trời lở đất, nhưng nhịp thở to rõ như nhịp trống dần dần sục sôi, như gió tụ lại trước khi bùng nổ, trong lòng mỗi người đều lrống giận điên cuồng gào thét, máu nóng sôi trào, thiêu cháy từng tấc da thịt!

Không đường quay lui!

Binh lạnh lùng nhìn chăm chú vào những binh sĩ non nớt, so với võ giả hoàng kim của đối phương thì bọn họ kém xa. Thế nhưng lão lại rất có lòng tin, vì những thiếu niên này có tín niệm, có dũng cảm, bọn họ chiến đấu vì niềm tin vào bản thân.

Lão bỗng nhiên nghĩ đến A Tín, nghĩ đến Đinh ốc, nghĩ đến bọn họ ngày xưa khác gì những thiếu niên trước mặt này.

Chính là vì những lý do hư vô mờ ảo kia, chính là vì những niềm tin buồn cười ngu xuẩn kia, chính là vì ngọn lửa trong lòng kia, chính là vì những người thân cần được bảo vệ không thể buông bỏ!

Trong trí nhớ đen trắng lẫn lộn, cái binh đoàn vô địch như cơn đại hồng thủy thanh đồng uy chấn thiên hạ, phảng phất giống với từng phiến thanh đồng chi chít ở đây.

Thiên Không Hổ vung cánh tay màu lam lên.

"Xuất phát!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.