Chiến Thần Bất Bại

Chương 537: Nghênh địch​




Trong không trung, một chùm điểm đen rít lên vọt tới.

“Tô Dị, trận lớn như vậy thì khi thắng chắc công lao chúng ta không nhỏ nhỉ.” Người nói là một gã trung nhiên da trắng sáng, vẻ cợt nhả.

“Đúng rồi, binh đoàn hoàng kim cái mẹ gì, dùng được cái rắm. Gặp lúc mấu chốt thì thê thảm, lại chúng ta đi chùi đít.” Một thánh giả khác gay gắt nói.

Chính giữa đoàn người là một vị nam tử thần thái nhàn nhã, ống tay áo dài thượt bay bay. Hắn cười bảo: “Công lao chắc chắn không ít, trước khi xuất phát ta đã cố ý thăm dò rồi. Nếu như lần này hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được 100 điểm cống hiến.

Tức thì rộ lên tiếng hoan hô.

Ở Thánh Điện, giá trị điểm cống hiến ngang với hồn trị. 100 điểm cống hiến có thể đổi lấy hồn bảo 100 điểm hồn trị, hoặc đổi lấy hồn thuật hay vật phẩm khác.

Hồn trị là tất cả với thánh giả.

100 điểm cống hiến là một khoản thù lao lớn. Những nhiệm vụ như thế không dễ dàng nhận được, dù có thì cũng rất nguy hiểm.

Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ 100 điểm đơn giản nhất từ trước tới nay.

43 gã thánh giả tự do trong mắt những thánh giả thanh đồng chính thức của Thánh Điện chỉ là đám pháo hôi. Đến Tô Dị cẩn thận nhất cũng cảm thấy thế. Thánh giả tự do là lũ nghèo mạt rệp, so với bọn họ thì đúng là đứa ăn mày so với quân chính quy.

Mà thánh giả của Thánh Điện là ai chứ, một khi có tư cách thánh giả thanh đồng thì Thánh Điện sẽ phát cho một kiện hồn bảo có hồn trị 100 điểm. Chỉ riêng điểm này cũng đủ làm cho đám quỷ đói kia ước ao tới đỏ mắt.

Trừ cái đó ra thì Thánh Điện còn cung cấp miễn phí những hồn thuật hỗn tạp, trong đó có cả đống loại khác nhau.

Hàng tháng, thánh giả bạch ngân chuyên trách sẽ đăng đàn giảng giải kinh nghiệm của họ với pháp tắc. Chỉ cần trả điểm cống hiến nhất định là có thể mua được vé vào cửa. Chỉ cần chịu khó một chút, kiếm vài nhiệm vụ để lĩnh điểm cống hiến thì cái gì cũng có thể mua được ở Thánh Điện. Nếu kiếm được nhiều điểm cống hiến thậm chí có thể thuê phòng tinh lực để thôi diễn hồn thuật.

Thánh giả phát triển ở Thánh Điện như thế so với đám thánh giả tự do kia thì mạnh mẽ hơn đâu chỉ một chút.

Ở Thánh Điện có một vị thánh giả thanh đồng lập được kỷ lục trong một trận chiến kích sát 16 tên thánh giả thanh đồng tự do. Chênh lệch như thế thì hơi khác thường nhưng một thánh giả thanh đồng của thánh điện đối phó với 3-5 thánh giả tự do cũng dư sức.

Huống chi lần này dẫn đội lại là Tô Dị.

Hồn trị của Tô Dị đạt tới 446 điểm, trình độ chiến đấu của hắn cao siêu. Lại thêm tính khí cẩn trọng nên cơ duyên vô cùng tốt. Hắn rất có danh tiếng trong đám thánh giả thanh đồng. Thánh Điện rất coi trọng nhiệm vụ lần này nên phái Tô Dị ra mặt.

“Hoàn thành nhanh còn về Thánh Điện! Cuối tuần có giảng giải của Tần Lập đại nhân, nếu lỡ mất thì quá đáng tiếc!” Một gã thánh giả reo lên.

“Không biết Tần Lập đại nhân lúc nào thì đột phá cấp hoàng kim, Tần Lập đại nhân được coi là người có hy vọng đột phá thánh giả hoàng kim nhất!”

“Nói bậy! Lam Đông Y đại nhân mới có hy vọng nhất, lý giải pháp tắc của Lam Đông Y đại nhân đã vượt khá xa thánh giả cấp bạch ngân!”

“Theo lời ngươi thì Đông Y đại nhân đã là thánh giả hoàng kim rồi ấy chứ!”

Liên tiếp có người tham gia tranh luận, bọn họ rất hứng thú với vấn đề này.

Tô Dị lắc đầu, bật cười nhưng không ngăn cản. Hắn đang suy nghĩ cẩn thận nhiệm vụ lần này. Hành động này là một thói quen vì dù chiến đấu dạng gì thì hắn chưa bao giờ khinh thường kẻ địch. Đối phương có thể kinh động tới Thánh Điện thì chứng tỏ bản thân có thực lực.

Tuy vậy, thực lực thực sự của binh đoàn hoàng kim quả thật không cao.

Xem ra binh đoàn không thích hợp với Võ hội. Võ hội không có hệ thống bồi dưỡng võ tướng, gặp kết cục như vậy Tô Dị chẳng thấy kỳ lạ chút nào. Tuy nhiên thử nghiệm mà thất bại sớm cũng là chuyện tốt, đỡ cho người ta phải ảo tưởng thêm nữa.

Đối với Võ hội thì có Thánh Điện là đủ rồi. Tô Dị tin chắc vào điều này.

Hắn quyết tâm thực hiện thật tốt nhiệm vụ. Hắn muốn cho khắp Thiên Lộ khi đối mặt với Thánh Điện phải run rẩy. Một đám thánh giả tự do cũng dám đối địch với Thánh Điện, một tên nhà giàu mới nổi vừa quật khởi đã dám không tự lượng sức mình mà khiêu chiến quyền uy của Thánh Điện. Quá buồn cười! Chỉ có máu mới làm cho chúng tỉnh lại, mới đủ để bọn chúng hiểu là đã phạm sai lầm ngu xuẩn cỡ nào.

Bỗng nhiên, ánh sáng thánh bài rung lên.

“Dừng!”

Tô Dị bỗng khẽ quát lên một tiếng, hắn dừng lại. Một quầng sáng phóng ra trước mặt, một lão giả uy nghiêm xuất hiện trên quầng sáng (Biên: video call à:D)

“Hà lão!”

Mọi người rùng mình, nhất tề làm lễ.

Khuôn mặt Hà lão cau lại, mặt hắn âm trầm: “Binh đoàn Kiếm Quang phản bội tập thể, binh đoàn trưởng Diệp Thủ Tâm, phó đoàn trưởng Mạc Lôi đã phát động Thẩm Phán Chi Quang.”

Đám Tô Dị biến sắc, những vụ phản bội Quang Minh võ hội rất hiếm khi xảy ra, cả binh đoàn làm phản thì trước nay chưa từng có.

“Nhiệm vụ các ngươi có thay đổi. Trừ nhiệm vụ đang tiến hành còn phải diệt hoàn toàn binh đoàn Kiếm Quang, một đứa cũng không để lại! Bắt Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi về võ hội, trói ở trụ đình thị chúng, để cảnh tỉnh những tên võ giả phản bội Võ hội về sau!”

Hà lão đằng đằng sát khí.

Trong lòng mọi người càng nghiêm nghị, ầm ầm hô: “Vâng!”

“Giá trị cống hiến của nhiệm vụ lần này sẽ được nhận thêm 50 điểm.

Hà lão lạnh lùng bổ sung một câu rồi cắt liên lạc.

Thêm điểm cống hiến nhưng không ai cảm thấy vui vẻ, sắc mặt cả đám đều xám xịt. Họ đều hiểu rằng sự kiện làm phản lần này nghiêm trọng tới mức nào.

“Hừ, quả nhiên binh đoàn không đáng tin!” Một thánh giả hừ lạnh.

“Đừng nói lời vô dụng, tăng tốc độ đi!” Sắc mặt Tô Dị âm trầm, không chút cợt nhả, toàn thân tản ra sát khí đáng sợ.

Làm phản!

Cái chữ sỉ nhục như thế lại có ở Quang Minh võ hội, hơn nữa còn là binh đoàn hoàng kim còn được ký thác kỳ vọng cao. Đây chính là một cú đấm vào danh vọng của Quang Minh võ hội.

Bọn mày một đứa cũng không thoát!

Trong con mắt Tô Dị chỉ có một mảng băng sương.

Các thánh giả khác cũng không hứng thú thảo luận chuyện khác nữa, ai cũng bình tĩnh tăng tốc.

Bay hơn nửa ngày, bỗng nhiên một đội viên hô lớn: “Chúng ở đằng trước!"

Tinh thần mọi người rung lên, Tô Dị nheo con mắt lại, quát khẽ: “Tiến lên!”

Tốc độ mỗi người đột nhiên tăng lên, như thanh kiếm bén cắt ngang bầu trời.

Đám Đường Thiên chờ đối phương đã lâu. Tiểu Nhị khuôn mặt đen sì bay sau lưng Đường Thiên. Nó chuyên tâm sưu tầm điển tịch, trăm triệu lần không ngờ là con hàng loại hai này mang nhiều đồ tốt như thế đi cho đám pháo hôi kia.

Từng kiện hồn bảo trong truyền thuyết Tiểu Nhị nhìn thấy mà thèm thuồng, trong lòng quằn quại đau đớn.

Thu Diệp Thương, Thiên Không Luân, Thiên Nga Hắc Kính, Tam Giác Xa Tinh Phiêu...

Mỗi một kiện đều là một truyền kỳ!

Có thể rơi vào mắt Quỷ Ngô thì sao là đồ bình thường? Bảo vật như vậy mà lại cho đám pháo hôi có hồn trị chưa vượt qua nổi 200 điểm. Hơn nữa mỗi đứa không chỉ treo một kiện mà đủ mọi màu sắc, rực rõ muôn màu. Tiểu Nhị thấy thế trong lòng bốc lên lửa giận như cao 3000 trượng, giống như vô số quái thú rít gào tàn sát bừa bãi.

Phung phí của trời!

Hỗn đản! Đáng chết!

Tiểu Nhị nắm chặt tay tới trắng bệch, trong lòng nó đầy sát cơ không hóa giải nổi. Lúc này Tiểu Nhị như một thùng thuốc nổ khô cong, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ kích nổ nó.

Đường Thiên không thấy dị dạng của Tiểu Nhị, lực chú ý của hắn đặt hết vào những thánh giả đang vọt tới, trước nay chưa từng tập trung như vậy. Hắn hiểu là chỉ hơi sơ sẩy trong trận chiến này chính là toàn quân hủy diệt.

Ánh mắt hắn long lên, hít một hơi thật sau, đột nhiên quát lên: “Giết!”

Mọi người đã vận sức sẵn sàng chờ đợi nên ầm ầm phát động.

Phản ứng của đối phương vào hết trong mắt Tô Dị, đối phương đã dàn trận địa sẵn sàng nghênh chiến.

Con mắt Tô Dị lạnh lẽo, bày trận địa sẵn sàng thì sao? Thực lực chênh lệch tuyệt đối làm cho cái gọi là ý chí chỉ là nụ cười khẩy mĩ lệ.

Vù!

Một chùm mưa lửa bay tới đón đầu, những hỏa diễm kia mỗi một vệt chỉ bằng nắm tay, gần như trong suốt.

“Ta tới đây!” Một đội viên hét lên hưng phấn. Gã đột nhiên tăng tốc vọt tới đội ngũ gần nhất.

Hai bàn tay vốn xòe ra bỗng dưng hợp lại, trầm giọng quát lên: “Hồng Liên Tán!”

Vô số ngọn lửa quanh người gã hiện ra, chúng bay theo hình xoắn ốc và nhanh chóng tụ lại trước mặt thành một cái dù đỏ rực đường kính hơn mười trượng.

Mặt dù thật lớn che kín thân hình. Đây là hồn thuật do gã tu luyện, hồn thuật phòng ngự có hồn trị cực kỳ mạnh mẽ! Xông về phía trước, đón công kích của đối phương là sở trường của gã.

Hồng Liên Tán đỡ hết, tốc độ đám người không giảm xuống mà trở thành một tuyến tàn ảnh đỏ lòm, rít lên phóng tới đám Đường Thiên.

Phù phù phù!

Mưa lửa đánh keng keng lên mặt Hồng Liên Tán, khóe miệng nhếch lên cười khinh thường.

Nhưng ngay sau đó nụ cười cứng đơ.

Mưa lửa như rơi vào tờ giấy mỏng, trong nháy mắt đã xuyên thủng Hồng Liên Tán. Đang đẩy Hồng Liên Tán ra trước mặt, gã không ngờ tới kết quả này nên không kịp phản ứng gì cả, hai luồng hỏa diễm đã bay tới trước mặt.

Sắc mặt gã đại biến, trong tình thế cấp bách, hồn bản bảo mệnh Cực Quang Tráo được phát động trong nháy mắt.

Một tầng lồng năng lượng sáng rực như cực quang bảo hộ gã cẩn thận.

Nguy hiểm thật!

Tâm thần gã hơi vững lại, Cực Quang Tráo là hồn bảo phòng ngực có hồn trị đạt 160 điểm. Hơn nữa Cực Quang Tráo có điểm thần kỳ là một khi hồn thuật đối phương tới gần thì giống như nam châm cùng dấu, nó sẽ sinh ra một sức đẩy cực mạnh, đẩy người và tráo ra xa.

Gã đã chuẩn bị tinh thần khi chúng va vào nhau!

Phù phù!

Hai luồng hỏa diễm bắn trúng Cực Quang Tráo, nhưng trăm triệu lần không ngờ là Cực Quang Tráo không bị va chạm mà hai luồng hỏa diễm trong suốt dính chặt trên quang tráo, không ngừng bốc cháy.

Cực Quang Tráo bị đốt thủng hai lỗ rồi nhánh chóng to dần.

Ngực gã bỗng dưng đau nhói, khuôn mặt cứng lại. Gã cúi đầu nhìn xuống ngực thì thấy một phi tiêu hình tam giác cắm trên ngực, năng lượng sắc bén ầm ầm chảy vào trong cơ thể.

Cái này là…

Trên phi tiêu hình tam giác có khắc từng đường vòng cung uyển chuyển, những đường vòng cung này có độ cong khác nhau, đan xen vào nhau, mỗi một đường vòng cung đều rất tự nhiên mà vòng cung ở đầu tiên bén nhọn nhất, nó như một ngôi sao như ẩn như hiện.

Trong đầu gã liên tưởng tới một bảo vật trong truyền thuyết.

Tam Giác Xa Tinh Phiêu… Quả nhiên là sắc bén như truyền thuyết…

Đó là ý niệm cuối cùng của gã, bóng tối vô biên đã nuốt lấy gã.

Quả nhiên sắc bén như truyền thuyết!

Tiểu Nhị thấy tam giác xa tinh phiêu phát uy, khóe mắt nảy lửa, trái tim như bị xuyên một lỗ, máu chảy ròng ròng!

Đó là của ta! Của ta! Của ta!

Trong lòng nó rít gào không ra tiếng.

Tiểu Nhị quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ tinh xảo hiện lên sát cơ nồng đậm, như sắp chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.