Chiến Thần Bất Bại

Chương 644: Thắng lợi




Kinh nghiệm chiến đấu của Hà Anh phong phú, có hiểu biết các loại chiến hạm lưu hành hiện nay, thấy chiến hạm Hắc tiễn chỉ có một vị trí chiến đấu đang tại tụ tập quang mang, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tin tức Mãnh Nam mua chiến hạm, hắn có nghe thấy rồi nhưng không để tâm nhiều. Bởi vì Mãnh Nam nhân thủ không đủ, muốn chiến hạm phát huy ra chiến đấu lực, không chỉ cứ mua chiến hạm là được.
Chiến hạm vũ khí có đòi hỏi đối với đồng bộ suất cực cao, không phải cứ tùy tiện chọn vài người liền có thể phát huy tác dụng. Đám đại gia thường thích mua một đống trang bị tốt, nhưng những trang bị này thường thường chỉ có thể phát huy ra tác dụng ít tới thương cảm, thậm chí có khi chất đống ở trong thương khố tích bụi bặm, Hà Anh quá quen thể loại tác phong hủ bại này.
Nhìn thấy chỉ có một vị trí chiến đấu sáng quang mang, càng xác minh Hà Anh phán đoán là đúng, Mãnh Nam không đủ nhân thủ.
Một vị trí chiến đấu cần tròm trèm hai mươi binh sĩ, số lượng này khá ăn khớp với tin tình báo Hà Anh có được.
Chiến hạm Hắc tiễn là chiến hạm tốt, nhưng nhân thủ không đủ, vậy cũng chỉ là một giá gỗ.
Bên người Hà Anh chỉ có hai mươi người, nhưng đều là thiết vệ theo hắn nhiều năm, mỗi người đều là tinh nhuệ trong quân, chiến trận thành thạo, lấy một chọi mười tuyệt không vấn đề.
Hà Anh có lòng tin mười phần.
Hưu!
Kiếm mang dày đặc giống như một chùm quang vũ, kèm theo khiếu âm đáng sợ đánh về phía Hà Anh.
Bạch Hiểu từ xa thấy tận mắt một màn này thì thất thần thì thào tự nói: "Tới rồi."
"Tới rồi?" Bạch Việt sửng sốt, vô ý thức hỏi lại.
"Kiếm pháo tổ ong!" Bạch Hiểu trả lời, hắn có chút kích động, mỗi lần hồi tưởng lại một màn lần trước kia, hắn vẫn cảm thấy như nằm mơ.
Bạch Việt nhớ Bạch Hiểu đã từng nhắc tới trong trận chiến hải tặc, trong trường chiến đấu kia, Mãnh Nam dùng chính là kiếm pháo tổ ong, hơn nữa khá bất phàm.
Hắn cực kỳ tò mò.
Ánh mắt Hà Anh hơi hơi ngưng tụ, kiếm pháo tổ ong!
Trái lại có mấy phần trình độ, dày đặc tới cỡ này thì có thể thấy trình độ đối phương không tệ. Tuy nhiên, ỗi kiếm pháo tổ ong đã nghĩ diệt được một vị tướng lĩnh bạch ngân cũng là quá coi thường hắn.
Khóe miệng Hà Anh hiện lên nụ cười nhạt, đồng bộ năng lượng, dưới tay hắn chỉ huy cấp tốc hóa thành một đạo gió bão hồng sắc bọc bọn họ vào chính giữa.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, gió bão hồng sắc cao tốc xoay tròn, bên trong vô số ám quang cát hồng sắc, những quang cát đỏ sậm này do năng lượng hình thành, khiến cho uy lực gió bão càng kinh người.
Tổ ong kiếm mang đánh vào trên bức tường gió bão, kích xạ vô số loạn lưu, nhưng mà bức tường gió bão vẫn sừng sững bất động.
Kiếm pháo tổ ong bình thường dùng đối phó tán binh, uy lực chưa phải là mạnh, một lần có thể phóng ra rất nhiều, bao phủ phạm vi lớn.
Hà Anh luôn luôn tin tưởng đối với Gió bão Hồng sa bản thân mình, lực phòng hộ của nó mạnh hơn năng lượng tráo bình thường nhiều, linh cảm đến từ bão cát sa mạc. Khí lưu xoay tròn cao tốc có thể khiến công kích của địch nhân bị chếch đi, do đó tăng cường lực phòng hộ. Mà trong gió bão trộn lẫn nhập đại lượng quang cát cứng rắn trầm trọng, có thể khiến cho gió bão trở nên càng thêm dày đặc, khó mà đột phá.
Dù là công kích có lực phá hoại kinh người cũng khó mà lay động gió bão cát hồng, đừng nói tới kiếm pháo tổ ong.
Hơn nữa, tuy rằng kiếm pháo tổ ong mỗi lần có thể phóng ra con số kiếm mang kinh người, nhưng mà tần suất công kích cũng không cao. Mỗi một lần công kích phải dừng lại một quãng, lúc bình thường, bởi vị trí chiến đấu chiến hạm đông đảo, cái nhược điểm này không trí mạng. Nhưng mà bây giờ đối phương chỉ có một tòa kiếm pháo tổ ong, cái nhược điểm này phóng đại vô hạn.
Đối với tướng lĩnh bạch ngân như Hà Anh mà nói, chỉ cần có một kẽ hở là có thể đủ lật bàn, huống chi thiếu sót trí mạng như thế.
Kiếm mang đánh vào Gió bão Hồng sa, lung tung tán loạn.
Phản kích!
Hà Anh đang muốn phản kích, nhưng mà sau một khắc, vẻ mặt của hắn liền nghiêm trở lại.
Hưu!
Lại một tiếng khiếu âm khiến người ta rợn tóc gáy, lại một chùm kiếm vũ bắn trúng gió bão hồng sắc.
Hà Anh thiếu một chút nhảy dựng lên, không thể nào như vậy...
Kiếm pháo tổ ong sản sinh ra năng lượng xung kích tương đối lớn, không ai có thể chịu xung kích như vậy, hắn chưa từng nghe nói tiểu đội nào có thể thôi động kiếm pháo tổ ong không lúc nào gián đaạn, cái này không hợp với lẽ thường!
Vù vù vù!
Khiếu âm liên tùng tục, vang vọng bầu trời đêm, từng lớp kiếm mang, giống như quang vũ kéo dài không dứt, từ trong chiến hạm Hắc tiễn cuồn cuộn phun ra không ngừng.
Bang bang bang!
Kiếm mang không ngừng bắn trúng gió bão, vô số quang mang vẩy ra, gió bão thổi kiếm mang tán loạn, nó vẫn cứ vô cùng ổn định.
Khuôn mặt rất kinh dị của Hà Anh cố gượng để trấn định tâm thần, toàn lực duy trì Gió bão Hồng sa. Lực phòng hộ Gió bão Hồng sa cường đại, lúc này thể hiện ra hết, kiếm mang như hạt mưa rơi oanh kích vào gió bão, cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
"Trời ạ!"
Bạch Việt ôm đầu, khuôn mặt tỏ ra rất không thể tin tưởng, hắn nghe Bạch Hiểu kể Mãnh Nam dùng kiếm pháo tổ ong dung mãnh thế nào, nhưng mà khi hắn tận mắt nhìn thấy kiếm pháo tổ ong hoàn toàn không có tý gián đoạn cuồn cuộn phun ra kiếm vũ không ngừng thì toàn bộ thường thức bị phá vỡ sạch bách.
Chờ chút!
Bỗng nhiên hắn giật mình, thân là danh tướng, lập tức hắn nhạy cảm nắm trúng trọng điểm, nếu như một màn này xuất hiện trên chiến trường...
Nếu như một chiếc chiến hạm, mỗi vị trí chiến đấu đều như thế này...
Thân thể hắn run lên, hắn biết rõ, nếu như chiến trường thật xuất hiện một chiếc quái vật như vậy, ai có thể ngăn trở? Không, ai cũng không ngăn cản đượcc, nếu như trong đội ngũ mỗi một chiếc chiến hạm đều là như thế, vậy toàn bộ thánh vực, cũng không có ai có thể ngăn trở!
Bạch Việt không dám tái nghĩ tới nữa, chỉ có điều kết quả suy tư đã khiến tay chân băng lãnh. Hắn đăm đăm nhìn chiến trường, e sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cái tên gia hỏa tùy tiện kia, trên người rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Kiếm mang dày đặc hình thành nước lũ, không ngừng bắn trúng gió bão hồng sắc.
Chỉ mười giây thôi, Hà Anh cảm giác sống một ngày tựa như một năm, dài dằng dặc. Lực phòng hộ Gió bão Hồng sa xác thực xuất sắc, nhưng mà con số kiếm mang thực sự quá kinh người, điên cuồng oanh kích như thế, Hà Anh cảm thụ được áp lực cực lớn. Năng lượng trong cơ thể bọn họ tiêu hao với tốc độ kinh người.
Ngoại trừ ngạnh chống, Hà Anh không có biện pháp nào tốt hơn. Gió bão Hồng sa hơi dao động, bọn họ liền sẽ bị kiếm mang nước lũ thôn phệ đến xương cốt không còn.
"Mọi người đứng vững!" Hà Anh rống giận: "Địch nhân kiên trì không được bao lâu đâu!"
Toàn bộ hộ vệ lúc này đều cắn răng khổ chống, bọn họ tuyệt đối tín nhiệm đối với Hà Anh, hơn nữa, bọn họ cũng tin tưởng địch nhân kiên trì không được bao lâu, điên cuồng tiến công như thế, chẳng ai kiên trì được lâu!
Lúc này so đấu chính là ý chí, người nào lộ kẽ hở trước kẻ đó nhận thua.
Tiểu Nhị nắm tay nắm kiếm pháo tổ ong, một bên tiếng Đường Thiên rống giận rít gào, chui vào trong tai hắn, hắn không chút động lòng, tựa như chẳng nghe thấy gì. Cho đến tận bây giờ, hắn chưa xuất ra dù chỉ một lần công kích, thần tình như thường, chiến cuộc trước mắt tựa như chả liên quan tới hắn.
Thình thịch!
Tiếng Đường Thiên rống giận ngừng lại, kiếm pháo tổ ong quá nóng nổ tung, bụi bao phủ toàn bộ vị trí chiến đấu, Đường Thiên nhất thời không kịp phản ứng.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, cái tòa kiếm pháo tổ ong không dùng được nữa rồi?
Cơ hội!
Trong lòng Hà Anh luôn đau khổ chống đỡ trở nên mừng như điên, không sai, dù là binh sĩ đối phương có thể thừa thụ xung kích kinh khủng như thế nhưng bản thân kiếm pháo tổ ong không thể chịu được xung kích kinh khủng như thế.
Hắn không biết, cùng lúc kiếm pháo tổ ong nổ, khuôn mặt Đường Thiên thủy chung không chút biểu lộ, sự tình không liên quan tới Tiểu Nhị mà con mắt đột nhiên hiện lên một mạt hàn quang lãnh liệt.
Trường kiếm phập phềnh phía sau, đồng thời thắp sáng.
Một chùm kiếm mang, kèm theo tiếng rít bay về phía Hà Anh.
Hà Anh đang muốn phản kích bỗng nhiên nghe thấy tiếng rít thì bị hù dọa giật nảy mình, đối phương vậy mà lại còn có người! Càng làm cho hắn cảm thấy bất an chính là, bản thân mình vậy mà lại không phát hiện ra tý nào, trước lúc đối phương công kích, không có tý nào dự triệu.
Cũng may, chỉ có một chùm kiếm mang, cũng không như kiếm mang nước lũ vừa mới rồi, khiến cho trong lòng Hà Anh an tâm một chút.
Còn không chờ hắn thầm hô may mắn xong, khiếu âm trong không trung xảy ra biến hóa, khiếu âm nguyên bản trầm thấp hồn hậu đột nhiên trở nên nhọn sắc như mảnh nhỏ, giống như một cái dùi tiến vào trong đầu.
Hà Anh biến sắc, khi hắn ngẩng đầu, một chùm kiếm vũ kia phút chốc hợp làm một, hóa thành một đạo kiếm mang sí mục chói mắt!
Tâm thần Hà Anh run rẩy dữ dội, cái đạo kiếm mang này chỉ có một đạo, nhưng mà vĩ quang rất dài, tản mát uy thế và khí tức mạnh hơn chùm kiếm vũ vừa mới rồi kia không biết bao nhiêu lần!
Kiếm khách!
Hà Anh đã có phản ứng, chỉ có kiếm khách có hiểu biết độc đáo đối với kiếm mới có khả năng dùng kiếm pháo tổ ong, phát ra một kích kinh khủng như thế!
Hiện tại hắn mới hiểu được, vì sao lại đối phương công kích không có tý dự triệu.
Đối với pháp tắc kiếm, Tiểu Nhị vượt trước Đường Thiên vài quãng đường, tuy chỉ tìm tòi một hồi, Tiểu Nhị liền sáng tỏ nguyên lý của kiếm pháo tổ ong. Phương thức công kích man không nói lý của Đường Thiên, Tiểu Nhị cười nhạt, cũng may hiệu quả không tệ, hắn dứt khoát không xuất hiện là vì đang chờ đợi cơ hội.
Đối với kiếm pháp khắc sâu lý giải, khiến cho kiếm pháo tổ ong ở trên tay Tiểu Nhị biểu hiện ra uy lực kinh nhân.
Đáng chết!
Sắc mặt soạt một tái nhợt Hà Anh lớn tiếng quát: "Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, cái đạo kiếm mang sí mục chói mắt này kèm theo một đạo quang ngân chói mắt thẳng tắp kích thẳng vào Gió bão Hồng sa.
Oanh!
Gió bão cát hồng run lên, cổ họng đám người Hà Anh ngòn ngọt, khóe miệng tràn tiên huyết, khuôn mặt rất hoảng sợ.
Nhưng mà bọn họ biết rõ lúc này tuyệt đối không thể loạn. Công kích kinh khủng như thế, đối phương chịu phản chấn nhất định rất kinh người, cơ thể kiếm khách chưa bao giờ trứ danh về độ mạnh.
Dưới chân Tiểu Nhị hiện lên bàn cờ quang ô, lực xung kích mạnh mẽ, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Tiểu Nhị, chân bàn cờ Tiểu Nhị đột nhiên sáng lên, phanh, hóa thành vô số toái mang băng tán.
Thân hình Tiểu Nhị lay động, tuy rằng hắn dẫn tuyệt đại đa số lực lượng nhập trong bàn cờ, nhưng mà xung kích còn lại cũng khiến cho hắn không dễ chịu, vô lực phát sinh công kích lần nữa.
Chiến hạm vũ khí chẳng chút thích hợp Hồn tướng...
Một tia máu từ khóe miệng tràn ra làm cho nụ cười nhạt trên miệng trông thực yêu dị. Nhiệm vụ đã hoàn thành, một kích vừa mới rồi kia đã kịp để Đường Thiên có đủ thời gian nhảy sang một tòa kiếm pháo tổ ong chưa hỏng bên cạnh.
Trường kiếm phập phềnh sau tọa ỷ (ghế ngồi) lại lần nữa biến sáng tất cả, trong tiếng Đường Thiênrống giận, kiếm mang nước lũ đáng sợ, lại lần nữa phun trào!
Từng lớp năng lượng xung kích hung mãnh không ngừng dũng mãnh vào trong cơ thể Đường Thiên, thân thể run rẩy như cái sàng, vô số máu tươi như gió bão bắn ra.
Hắn hồn nhiên như không cảm giác thấy, nộ mục trợn tròn, rít gào như hổ!
Kiếm mang nước lũ cuộn trào mãnh liệt dâng trào, man không nói lý mà đánh lên Gió bão Hồng sa, cuồng bạo gió bão, gặp địch nhân cuồng bạo hơn nữa.
Sắc mặt Hà Anh trắng bệch như tờ giấy, cái trọng kiếm vừa mới rồi kia, tuy rằng bọn họ ngăn cản lại được, nhưng mà Gió bão Hồng sa cũng đã bị thương nặng.
Oanh!
Gió bão Hồng sa triệt để băng vỡ.
Không...
Hắn muốn rống giận khàn khàn, nhưng mà chẳng thét ra nổi, tầm mắt hắn là một mảnh trắng xóa.
Mất đi ngăn trở, kiếm mang nước lũ phá hủy tất cả mọi thứ trên con đường của nó như cành khô gỗ mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.