Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1001: Khiến Lão Phật Gia tự tới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
rái tim bị lấy ra, toàn bộ cơ thể bị nhuộm đỏ bởi máu.
Khuôn mặt dữ tợn của anh ta vặn vẹo, đôi mắt giận dữ đến mức không thể nhảm lại, nhìn cảnh này cũng có thể tưởng tượng được trước khi chết anh ta đã trải qua đau đớn thế nào.
Trùng Gia cám thán thở dài: “Tên họ Diệp kia thật là độc ác, dám ra tay tàn bạo như vậy đối với gia tộc Thượng Quan”.
“Nhà họ Liễu thua dưới tay cậu ta cũng là có lý”
“Đi, mau đi nhặt xác cho Thượng Quan Chúc Hoàng”

Ông ta tức giận nói: “Ngông cuồng.”
“Cậu dám giết người của Lão Phật Gia không sợ Lão Phật Gia tới tìm cậu tính sổ sao?”
Diệp Huyền Tân lộ ra nụ cười vô hại: “Sợ?” Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.
“Ha ha, ngu ngốc. Tôi dám giết người nhà Thượng Quan thì làm sao tôi có thể sợ một Lão Phật Gia ăn chay niệm phật được?”
‘Säc mặt của Trùng Gia khẽ thay đổi, Đúng vậy, thực sự quá ngu ngốc nếu dùng Lão Phật Gia đe dọa Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân: “Mấy người là người của Lão Phật Gia sao? Tại sao Lão Phật Gia lại đi dọn xác cho người nhà Thượng Quan?”
“Chắc không phải Lão Phật Gia có quan hệ cấu kết với nhà Thượng Quan đấy chứ.”
“Quay lại chuyện cũ. Thông báo cho lão già kia, nếu muốn mang xác của Thượng Quan Chúc Hoàng đi thì ông ta phải đích thân tới.”
“Bằng không thì tới một người tôi giết một người.”
Trùng Gia hít một hơi thật sâu, ông ta biết rãng với thực lực của mình thì e răng sẽ không thể mang được thi thể của Thượng Quan Chúc Hoàng đi.
Ông ta chỉ có thể đề nghị Lão Phật Gia đích thân đến đây.
Ông ta vung tay lên nói: “Đi, trở về!”
Tiếp tục ở lại thì e răng sẽ mất thêm nhiều mạng.
Trùng Gia trở về Triệu phủ và nói với Lão Phật Gia về hành động kiêu ngạo của Diệp Huyền Tân Lão Phật Gia cau mày khi nghe chuyện, “Diệp Huyền Tân không có lý do gì để ý một xác chết như vậy”
“E rằng mục đích của cậu ta là dẫn ta đến và gây bất lợi cho ta”
“Tên này rất nham hiểm và xảo quyệt, ai biết cậu ta sắp đặt cái bẫy gì để đối phó với ta”
“Ta không thể đích thân ra mặt lần này.”
Trùng Gia thận trọng hỏi: “Vậy thì… Lão Phật Gia, tôi phải làm gì tiếp theo? Xin được chỉ bảo”
Lão Phật Gia nói: “Mang một đội quân đến và quay video toàn bộ quá trình”
“Nếu tên này dám có hành động chống lại quân nhân thì trực tiếp báo cáo với tòa án quân sự và yêu cầu quân đội xử lý cậu ta.”
“Cứ như vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.”
Hai mắt Trùng Gia sáng lên: “Vâng, không thành vấn đề.”
“Hiện tại không sợ quân đội không áp chế được Diệp Huyền Tân mà chỉ sợ Diệp.
Huyền Tần không dám tấn công quân đội.”
Họ Triệu ở thủ đô là một gia đình quan chức lâu đời, tổ tiên của họ mấy đời làm quan và còn có mấy đời làm tướng.
Đặc biệt là Lão Phật Gia chính là một vị tướng tối cao.
Mặc dù đã nghỉ hưu nhưng ảnh hưởng của ông ta trong quân đội không thể đánh giá thấp.
Rất dễ dàng để yêu cầu một đội quân giúp sức.
Mười phút sau, Trùng Gia dẫn một trung đội quân đến cổng nhà họ Diệp.
Động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút rất nhiều người qua đường vây xem.
Mọi người xì xào bàn tán thắc mắc tại sao lại tập hợp nhiều quân nhân đến vậy.
Khi họ đến nơi thì thi thể của Thượng Quan Chúc Hoàng đã biến mất, có lẽ Diệp Huyền Tân đã giấu nó đi.
Trùng Gia hung hăng nhìn Diệp Huyền Tần: “Họ Diệp kia, cậu rất lợi hại đúng không?”
“Ha ha, đến đây, cậu tiếp tục ngông cuồng cho tôi xem đi?”
“Nếu cậu dám ra tay, tôi đảm bảo cậu sẽ bị bắn thành cái sàng ngay tại chỗ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.