Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1005: Cậu dám đánh người đứng đầu thủ đô




Diệp Huyền Tân xoay người rời đi.
Lão Phật gia hít một hơi dài, hai năm đấm của ông ta siết chặt đến kêu cót két.
Ông ta tức giận, một cơn tức giận chưa từng có, từ khi ông ta sinh ra đến nay chưa từng có người nào dám tát ông ta, kể cả cha mẹ ruột hay thậm chí là kẻ thù trên chiến trường.
Bây giờ, cái chết của Diệp Huyền Tân đã không còn đủ để giải mối hận trong lòng ông ta, ông ta muốn làm cho Diệp Huyền Tân sống không bằng chết!
Lúc này, di động của Lão Phật gia vang lên, là của quản gia của Triệu phủ gọi đến.
Ông ta điều chỉnh cảm xúc của mình và trả lời.
Quản gia hoảng sợ nói: “Thưa ông chủ, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Không biết từ khi nào mà có một người chết đang nằm trên giường của ông, trái tìm bị đào ra, toàn thân đều là máu!”
“Xem vẻ ngoài thì dường như đó là ông Thượng Quan Chúc Hoàng!”
Cái gì!
Tim của Lão Phật gia đập loạn xạ, Diệp Huyền Tân nói đúng, Thượng Quan Chúc Hoàng đã đến Triệu phủ “làm khách” rồi.
Chết tiệt, rốt cuộc làm sao tên đó lại có thể đưa một người chết vào Triệu phủ!
Triệu phủ vốn được canh phòng nghiêm ngặt, cách ba bước có một lính canh và cách mười bước có một trạm gác, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào huống chỉ là cả một con người.
Quả nhiên ở bên cạnh Diệp Huyền Tân có ẩn giấu những người tài năng!
Lão Phật gia liếc nhìn Trùng Gia: “Lên xe đi”
Sau khi lên xe, Trùng Gia thận trọng hỏi: “Ông chủ, tôi có linh cảm rất mạnh.”
“Rằng khả năng của tên Diệp Huyền Tân này là ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, có thể chúng ta không phải là đối thủ của cậu ta”
Lão Phật gia hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, thực lực của tên nhóc này rất mạnh”
“Tuy nhiên, một người dù thực lực có mạnh đến đâu cũng sẽ có điểm yếu, nếu nằm được điểm yếu này thì chẳng sợ cậu ta không thừa nhận thất bại”
Trùng Gia ngạc nhiên nói: “Ồ, mong được nghe chỉ tiết”
Lão Phật gia cho biết: “Theo tôi được biết, Diệp Huyền Tân và vợ là Từ Lam Khiết có tình cảm rất tốt”.
“Diệp Huyền Tân thậm chí còn coi người kia quan trọng hơn tính mạng của chính mình”
“Nếu Từ Lam Khiết mà xảy ra chuyện gì thì ông nói xem liệu Diệp Huyền Tân có cầu xin tôi như một con chó không? Ha ha.”
Lão Phật gia lại thì thầm vài câu với Trùng Gia Nghe xong những lời này thì ánh mắt của Trùng Gia đột nhiên sáng lên: “Ông chủ, ông thật thông minh.”
“Tôi sẽ thu xếp ngay bây giờ.”
Ở bên này, sau khi Diệp Huyền Tần rời đi thì đầu tiên anh tìm một nhà vệ sinh công cộng và cẩn thận rửa sạch nằm đấm.
Mục đích thật sự của việc anh sử dụng xác chết của Thượng Quan Chúc Hoàng để ép buộc Lão Phật gia đến đây là nhằm hạ cổ lên người ông ta.
Loại cổ độc gây đau đớn tuyệt vọng.
Nếu trúng phải loại cổ này thì mười ngày sau sẽ phải chịu đựng nỗi đau như đứt từng khúc ruột, và chỉ cần là con người thì sẽ không thể chịu được nỗi đau này.
Đến lúc đó còn sợ ông ta không ngoan ngoãn nghe lời mà khai hết bí mật sao?
Chỉ là loại cổ này rất dễ lây lan nên anh phải rửa tay thật sạch mới được.
Trùng Gia đến thẳng nhà họ Diệp và tìm thấy bà cụ Diệp.
Mặc dù bà cụ Diệp không biết Trùng Gia, nhưng khi nghe tin những người này tới đây để giúp họ đối phó với Diệp Huyền Tân thì bà †a vẫn chào đón ông ta rất nồng nhiệt.
Bà cụ Diệp tự mình rót một tách trà cho.
Trùng Gia và hỏi: “Trùng Gia, tên Diệp Huyền Tân kia có năng lực phi thường và có chút tà ác. Tôi e rằng những phương pháp thông thường sẽ không thể làm gì được cậu ta.”
“Ngay cả nhà họ Liễu và nhà họ Diệp đều đã thua trong tay của cậu ta”
Ngụ ý là nếu năng lực của Trùng Gia không sánh được với sự hợp tác của nhà họ Liễu và nhà họ Diệp thì tốt hơn hết là đừng nên khiêu chiến với Diệp Huyền Tân Làm sao Trùng Gia lại không nghe ra được ẩn ý của bà cụ Diệp, ông ta kiên nhẫn nói: “Nếu nói thẳng ra, trong mắt ông chủ tôi thì cả nhà họ Liễu lẫn nhà họ Diệp đều chẳng đáng nhắc tới.”
“Bà có biết tại sao Liễu Yên Thành của nhà họ Liễu có thể ngồi lên vị trí tướng quân không?”
“Tại sao nhà họ Liễu khởi nghiệp muộn hơn nhà họ. nhưng mấy năm nay lại làm ăn phát đạt và đè bẹp nhà họ Dị “Chẳng qua là do ông chủ của tôi tình cờ để lọt một số tài nguyên từ kế tay của mình cho nhà họ Liễu mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.