Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1017:




Tìm người nhà họ Diệp tính sổ
Thái độ thờ ơ của họ khiến Diệp Huyền Tần rất tức giận.
Anh thản nhiên ném chiếc hộp gỗ trên tay xuống bàn.
Chiếc hộp gỗ nặng nề đập vỡ vô số bát đĩa, nước canh văng khắp nơi.
Cả nhà họ Diệp giật mình đứng dậy và rời khỏi bàn ăn.
Bà cụ Diệp tức giận: “Thằng họ Diệp kia, cậu không cảm thấy mình quá đáng sao? “Chúng tôi ăn bữa cơm mà cậu cũng đến quấy rối, muốn ép chúng tôi vào đường cùng à?"
Diệp Huyền Tân: “Tôi không quấy rối bữa ăn của các người nhé, tôi chỉ góp một món cho các người thêm vui thôi."
Người nhà họ Diệp tin Diệp Huyền Trân mới là lạ.
Diệp Huyền Tân: "Mở hộp gỗ ra." Bà cụ Diệp bực bội: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì?”
Diệp Huyền Tân: “Tôi yêu cầu bà mở hộp gỗ ra
Bà cụ Diệp không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở chiếc hộp gỗ.
Sau đó, nhà họ Diệp bùng nổ.
Đầu người.
Chiếc đầu bê bết máu!
Nhìn vẻ bề ngoài, hóa ra lại là đầu của Trùng Gia!
Trời đất ơi, tên này thực sự đã giết người của Lão Phật Gia.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt tức giận của Diệp Huyền Tần, việc họ cấu kết với Trùng Gia hãm hại Từ Lam Khiết đã bị bại lộ.
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Mấy người không có gì muốn nói với tôi sao?"
Người nhà họ Diệp cúi đầu im lặng. Diệp Huyền Tần tức giận quát lên: “Quỹ xuống!”
Giọng nói này thật uy nghiêm, chết chóc và băng giá.
Không khí như lạnh cóng lại chỉ trong giây lát. Người nhà họ Diệp vô cùng khiếp sợ, hai chân yếu ớt quỳ rạp xuống đất.
Tuy nhiên, bà cụ Diệp giả vờ bình tĩnh, người bà chỉ hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng! “Thắng ngỗ nghịch!” Bà cụ Diệp tức giận nói: “Tôi là bà nội của cậu." “Cháu trai bắt bà nội quỳ xuống, còn ra cái thể thống gì. Cậu làm thế này là không coi tổ tiên ra gì, không sợ mất lộc sao?”
Diệp Huyền Tần giễu cợt: "Không coi tổ tiên ra gì ư? “Chẳng lẽ các người không nghĩ rằng, với những gì các người đã làm với tôi mà có thể sống được đến bây giờ đã là một điều kỳ diệu sao? "Bảo các người quỳ xuống chuộc tội là ơn huệ tôi ban cho các người l “Quỳ xuống!"
Tiếng quát này còn mang sức sát thương lớn hơn.
Bà cụ Diệp không chống đỡ được nữa, bất giác quỳ xuống.
Diệp Huyền Tần: “Quỳ ở đây ba ngày ba đêm để chuộc tội.” “Nếu thiếu một giờ khắc nào thì kết cục của các người sẽ giống như Trùng Gia!
Diệp Huyền Tần sải bước đi.
Khi tới cửa, Diệp Huyền Tần đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Các người cho rằng tôi không dám giết các người à?” “Nếu có ai nghi ngờ, thì cứ thử xem. Người nhà họ Diệp run bắn cả người.
Đợi Diệp Huyền Tần bỏ đi một lúc lâu sau, cuối cùng người nhà họ Diệp mới nhúc nhích. “Không ra gì, thật quá đáng. Thằng họ Diệp kia có tài đức gì mà bắt chúng ta quỳ để chuộc tội. "Chúng ta không dạy được nó, vậy thì để cho bố mẹ nó dạy!” "Đúng đấy, liên lạc với bố mẹ của thắng con hoang đó ngay lập tức. Để bố mẹ nó xem đã nuôi nấng được đứa con ngỗ nghịch như thế nào!”
Bà cụ Diệp vội vàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho bố ruột của Diệp Huyền Trân là ông Diệp Vân Phi.
Tuy nhiên, không có ai bắt máy.
Bà cụ Diệp không còn cách nào khác đành gọi cho mẹ của Diệp Huyền Tần là bà Thượng Quan Điểu Đoàn.
Lần này cuộc gọi nhanh chóng được kết
Bà cụ Diệp lập tức cất giọng tố cáo: noi. “Thượng Quan Điểu Đoàn, cô còn có mặt mũi để nghe điện thoại nữa cơ à? “Cô xem cô đã sinh ra đứa con trai ngỗ nghịch thế nào mà nó bắt cả nhà họ Diệp phải quỳ lạy nó! “Đây là một hành động khinh thường tổ tiên."
Sau một lúc im lặng, bên kia vang lên một tràng cười. “Bắt cả nhà họ Diệp quỹ? "Ha ha, tôi đã bảo với các người rồi, con tôi có tài làm quan làm tướng, là rồng phượng trong đám người." “Nhà họ Diệp tép riu mà đòi đối phó với nó, đúng là nằm giữa rừng mơ bắt con tưởng bở! "Cuối cùng thì các người cũng phải trả giá cho sự hợm hĩnh của mình. “Các người không với được tới con trai tôi đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.