Bố mẹ ruột của Diệp Huyền Trần
Bà cụ Diệp tức giận nổi cả gân xanh lên mặt, đập điện thoại xuống đất. “Nhà dột từ nóc dột xuống, tại sao nhà họ Diệp của tôi lại đẻ ra cái giống lòng lang dạ sói như thế cơ chứ? “Cứ đợi đấy mà xem. Hiện giờ Diệp Huyền Tân đã bị dòng họ Thượng Quan và Lão Phật Gia để mắt đến rồi, chẳng bao lâu nữa nó sẽ tan thành tro bụi! “Nhà họ Diệp này không với được tới Diệp Huyền Tân ư? Nực cười!”
Phía bên này, bà Thượng Quan Điểu Đoàn cất điện thoại đi, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Con trai của Thượng Quan Điểu Đoàn tối đây chắc chắn không phải là thứ rác rưởi, bỏ đi như lời người nhà họ Diệp nói.
Mẹ phải gánh chịu tủi nhục bao năm qua để giữ mạng sống cho con cũng coi như không uổng công vô ích.
Lúc này, bà Thượng Quan Điểu Đoàn đang bị giam trong ngục tối của nhà Thượng Quan.
Hầm ngục tối tăm, hiu quạnh và lạnh lẽo, chỉ có một cửa sổ nhỏ để giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng vui vẻ của bà Thượng Quan Điểu Đoàn.
Dòng họ Thượng Quan muốn có quả tim của Diệp Huyền Tần, và họ lo lắng rằng bà Thượng Quan Điểu Đoàn với ông Diệp Vân Phi sẽ ngăn cản nên đã giam cầm họ ở đây được một thời gian.
Bà Thượng Quan Điểu Đoàn bước đến khung cửa sổ hẹp và hét về phía buồng giam đối diện: "Vân Phi, con trai chúng ta đã bắt nhà họ Diệp phải quỳ gối chuộc tội rồi! “Con trai chúng ta không gục ngã, nó đã chống lại sức ép và đứng lên rồi!"
Hay, hay lắm!
Bên kia vọng lại một tiếng cười rất yếu ớt: "Con trai của bố không làm mất mặt ông già nó!"
Bà Thượng Quan Điểu Đoàn thở dài, "Chỉ tiếc là nhà họ Thượng Quan muốn lấy quả tim của thắng bé.” “Sợ rằng Huyền Tần không thể cầm cự được sức ép của dòng họ Thương Quan. “Tại mẹ bất tài, mẹ... xin lỗi con.”
Ông Diệp Vân Phi yếu ớt nói: "Kìa bà, đừng tự trách mình. “Em quên mất là trong tay anh còn nằm thóp được dòng họ Thương Quan à? “Cho dù phải hy sinh tính mạng, anh cũng sẽ kìm kẹp dòng họ Thương Quan bằng điểm yếu này.
Phụt
Bị kích động, ông Diệp Vân Phi không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Bà Thượng Quan Điểu Đoàn rơi nước mắt đau khổ: "Vân Phi, khổ thân anh
Ông Diệp Vân Phi: "Chỉ cần con trai mình có thể bay cao, anh có chết cũng không thành vấn đề, ha ha phạt
Trong những ngày qua, Lão Phật Gia rất chú ý đến tình hình của Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết trúng phải thất tuyệt trùng cổ của Trùng Gia, trong vòng bảy ngày, dù không chết vì tuổi cao, cũng sẽ chết vì sức yếu, biến thành bộ dạng người không ra người ma chẳng ra ma.
Nhưng điều làm cho Lão Phật Gia phải ngạc nhiên là bên phía Diệp Huyền Tần rất yên ắng, không có gì bất thường. Sau khi điều tra mới phát hiện ra rằng Từ
Lam Khiết không hề bị bệnh, vẫn xinh đẹp và nhanh nhẹn như trước.
Làn da cũng đẹp hơn trước rất nhiều.
Chuyện quái quỷ gì đây?
Chẳng lẽ Diệp Huyền Tần đã giải được cổ độc cho Từ Lam Khiết?
Điều này là không thể, không ai trên thế giới có thể giải được loại cổ độc này.
Ngay cả bậc thầy dùng cổ hàng đầu cũng phải mất hàng năm trời để hóa giải chất độc.
Không thể nào chỉ trong bảy ngày được. Chẳng lẽ... những gì Diệp Huyền Tẫn nói là sự thật?
Cơ thể Từ Lam Khiết tự hóa giải được cổ độc?
Thể chất thần tiên gì thế này?
Lão Phật Gia băn khoăn khó hiểu, thậm chỉ không buồn ăn, chỉ húp một bát cháo kê lót dạ. Kết quả là uống được nửa cháo kê thì bụng đột nhiên đau nhói.
Lão Phật Gia đau đớn không nhịn được quỳ trên mặt đất hét lên thật thanh.
Hơn nữa, cơn đau dữ dội này đang nhanh chóng gia tăng,
Không tới năm phút đồng hồ, ông ta liền cảm thấy đứt lìa ruột gan, đau đớn muốn chết!
Ôi, cái quái gì đang xảy ra vậy!
Lúc này, trong đầu Lão Phật Gia nghĩ đến rất nhiều thứ.
Ông ta nhớ rằng Diệp Huyền Tấn đã sử dụng xác của Thượng Quan Chúc Hoàng đế buộc mình phải lộ diện. Trong lúc đối chất đã vô tình tiếp xúc với mình vài lần... Có lẽ nào tên họ Diệp kia đã hạ cổ lên người mình?