Tên điên
Diệp Huyền Tần lại lặp lại lời anh vừa nói một lần nữa. "Ha ha ha!"
Thượng Quan Hành Ngữ điên cuồng cười lớn: “Đây là chuyện cười hài hước nhất tôi từng được nghe đấy.” “Chỉ dựa vào một đứa con hoang như anh mà muốn tiêu diệt gia tộc Thượng Quan sao?” “Anh còn mẹ nó còn đang tỉnh mà nói mở hay là điên rồi mới nói năng linh tinh vậy thế.”
Người nhà họ Diệp cũng bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, vội quát Diệp Huyền Tần. “Diệp Huyền Tần, cậu câm miệng cho tôi.” “Còn không tự soi gương nhìn vào mình đi, có tư cách gì mà dám sỉ nhục gia tộc Thượng Quan chứ?" "Không biết trời cao đất dày, còn không mau xin lỗi anh Thượng Quan Hành Ngữ đi?” “Anh Thượng Quan Hành Ngữ, anh đừng chấp nhặt với tên nhãi này. Đầu óc nó không được bình thường nên mới ăn nói linh tinh.”
Thượng Quan Hành Ngữ nói: "Hóa ra là bị tâm thần à, thôi được rồi, bỏ đi, tôi không chấp nhất với anh.” “Diệp Huyền Tần, gia tộc Thượng Quan có lệnh, lập tức quỳ xuống nhận lệnh. Diệp Huyền Tần vẫn đứng lù lù bất động: “Có chuyện gì nói con mẹ nó luôn đi.”
Con mẹ nó anh...
Sắc mặt Thượng Quan Hành Ngữ trở nên trắng bệch: “Thằng khốn này, thật đúng là không phải điên bình thường. “Bỏ đi, bỏ đi, tôi không chấp kẻ tâm thần.” "Gia tộc Thượng Quan có lệnh, nể tình anh hiểu biết về thuật Vu Cổ, cho nên hiện giờ cho phép anh tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu. “Đương nhiên không phải tự nhiên lại được tới đâu, còn phải có điều kiện.
Đùa cái gì vậy?
Diệp Huyền Tần đúng là bị chọc cười rồi. Nghe ý tử của Thượng Quan Hành Ngữ, bảo anh tới gia tộc Thượng Quan Hành Ngữ như thể là đang ban ơn cho anh vậy?
Thậm chỉ còn đòi đưa ra điều kiện?
Rốt cuộc gia tộc Thượng Quan lấy đâu ra tự tin mà dám nói những lời như vậy chứ.
Cho dù anh tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu, họ dám thu nhận anh sao?
Diệp Huyền Tần không bùng nổ tại đây, anh chỉ theo bản năng hỏi: “Điều kiện gì?” Thượng Quan Hành Ngữ cũng không nhận ra Diệp Huyền Tần đang châm chọc anh ta.
Còn tưởng rằng Diệp Huyền Tần vì được tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu mà cảm thấy hứng thú.
Trong lòng anh ta càng thêm khinh bỉ Diệp Huyền Tần.
Thượng Quan Hành Ngữ nói: “Từ Lam Khiết là người có thể chất kháng được trăm loại độc mà gia tộc Thượng Quan chúng tôi vất vả tìm kiếm, vì vậy tôi phải bắt Từ Lam Khiết về làm người thử độc!” "Anh giao Từ Lam Khiết ra thì có thể tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu!”
Khốn kiếp!
Diệp Huyền Tẫn lập tức giận tím mặt.
Không ngờ gia tộc Thượng Quan lại dám nhằm vào Từ Lam Khiết, bọn họ đây là đang tự đào mồ chôn mình!
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Cảnh cáo các người một câu” “Ai dám động tới một sợi tóc của Từ Lam Khiết, tôi sẽ giết cả chín họ của kẻ đó!”
Thượng Quan Hành Ngữ có chút ngạc nhiên. “Tên nhãi này, vì một người phụ nữ mà tình nguyện từ bỏ cơ hội được tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu sao?" "Đúng là điên không hề nhẹ. “Là anh họ của anh, tôi khuyên anh một câu. “Chỉ cần anh tới gia tộc Thượng Quan, muốn bao nhiêu phụ nữ có bấy nhiều phụ nữ, cần gì phải tự thất cổ chết trên một thân cây chứ." Diệp Huyền Tân nói: “Nói thật, cho dù có cho tôi ngồi vào vị trí gia chủ của gia tộc
Thượng Quan tôi cũng không thèm ngồi vì sợ nhiễm lạnh đấy.” “Chứ nói gì đến tới gia tộc Thượng Quan để làm người hầu chứ.” “Cảnh cáo các người, đừng có mà có ý đồ với vợ tôi. Nếu không gia tộc Thượng Quan sẽ tan cửa nát nhà.”
Những người nhà họ Diệp đều tức điên
Tên nhãi này, bởi vì một người phụ nữ mà lên. chặt đứt cơ hội được tới gia tộc Thượng Quan làm người hầu tốt như vậy.
Thật đúng là không biết tốt xấu.
Những người nhà họ Diệp sôi nổi quát lớn lên. “Diệp Huyền Tần, mau xin lỗi anh Thượng Quan Hành Ngữ đi, cầu xin anh Thượng Quan Hành Ngữ tha thứ đi “Nhà họ Diệp chúng ta cố gắng mấy đời mới được gia tộc Thượng Quan để mắt tới.
Vậy mà lại bị cậu hủy hoại trong nháy mắt.” "Cậu không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp sao? Cậu đây là không muốn tổ tông của nhà họ Diệp được nhắm mắt yên nghỉ dưới suối vàng đây mà.” “Con hồ ly tinh kia rốt cuộc cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến cậu hồ đồ như vậy.” “Hừ, con hồ ly kia cũng là tội đồ của nhà họ Diệp!