Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1059:




Sự châm chọc người sức tưởng tượng
Đúng là một sự châm chọc ngoài sức tưởng tượng.
Bảo vệ của nhà họ Diệp lập tức xông lên, trói Diệp Huyền Tề lại. “Bà chủ, phải xử lý Diệp Huyền Tề thế nào?"
Bà cụ Diệp nghiến răng: “Mệnh lệnh của gia đình Thượng Quan, chúng ta không thể làm trái. “Giết nó đi.
Sắc mặt Diệp Huyền Tề trắng bệch.
Dừng lại đã
Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Người như anh ta sẽ còn có lúc dùng tới. “Cứ giam lỏng lại đó, sớm muộn gì cũng có lúc phải dùng tới anh ta.
Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi nhìn Diệp Huyền Tần đầy cảm kích.
Bọn họ biết Diệp Huyền Tần đang suy nghĩ đến cảm nhận của bọn họ nên mới giữ lại mạng cho Diệp Huyền Tề.
Nói thế nào thì Diệp Huyền Tề cũng là con ruột của bọn họ, làm sao bọn họ nỡ nhìn thấy anh ta chết.
Bảo vệ hơi khó xử không biết nên nghe theo ai.
Cuối cùng bà cụ Diệp dùng mắt ra hiệu cho bảo vệ để bọn họ làm theo những gì Diệp Huyền Tần nói.
Hiện giờ trong nhà họ Diệp, mọi chuyện đều do Diệp Huyền Tần quyết định.
Diệp Huyền Tần đưa bố mẹ và Từ Lam khiết vào phòng.
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em gọi điện cho bố mẹ hỏi bọn họ lúc nào sẽ tới thủ đô." “Anh sẽ đi đón bọn họ." "Vâng!”
Từ Lam Khiết lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bố mẹ.
Nhưng từ đầu tới cuối không có người nghe máy.
Vậy là?
Thế này là thế nào?
Diệp Huyền Tần hỏi: "Em gọi điện cho Cá nhỏ hỏi thử tình hình đi.”
Vâng!
Từ Lam Khiết lập tức gọi điện thoại cho
Cá nhỏ.
Trình Hạ Vũ nói: “Bố mẹ nuôi đã đi thủ đô rồi, chính em là người đưa bọn họ ra sân bay mà." “Có lẽ điện thoại bọn họ đang bật chế độ máy bay nên chị không liên lạc được."
Từ Lam Khiết thở phào: “Ừm, nhất định là như thế. "Bây giờ phải đợi bọn họ xuống máy bay thì mới liên lạc được." "Đúng rồi hai bác, hai bác đã thấy đói chưa ạ?” “Cháu đi làm cho hai bác chút đồ ăn. Thượng Quan Điểu Đoàn và Diệp Vân Phi cùng mỉm cười cảm ơn.
Thượng Quan Điểu Đoàn cùng làm với Từ Lam Khiết.
Nhân lúc Diệp Huyền Tần không chú ý, Thượng Quan Điểu Đoàn nói nhỏ: “Lam Khiết, cháu xe, Huyền Tần cũng đã thay đổi cách xưng hô, gọi hai bác là bố mẹ rồi." “Cháu còn hai bác thì có phải không thích hợp không?”
Gương mặt Từ Lam Khiết đột nhiên đỏ ửng, cô khẽ gọi một tiếng “mẹ”.
Tiếng gọi " mẹ" đó như len sâu vào trong trái tim của Thượng Quan Điểu Đoàn.
Bà lập tức đáp lại một tiếng, khuôn mặt nở nụ cười tươi hạnh phúc.
Mấy năm nay công sức bà ngậm đắng nuốt cay chịu khổ vì Diệp Huyền Tần coi như không lãng phí.
Đến chập tối, Từ Lam Khiết vẫn không liên lạc được với bố mẹ.
Cô hơi sốt ruột.
Đúng ra giờ này bố mẹ cô đã phải xuống máy bay rồi mới phải.
Đúng lúc đó, Trình Hạ Vũ gọi điện thoại tới cho cô: “Chị, chị đón được bố mẹ chưa?" “Chuyến bay của bọn họ đã đến thủ đô rồi.”
Từ Lam Khiết nói: “Chị vẫn chưa liên lạc được với bọn họ.” “Cá nhỏ, em gửi mã số chuyến bay của bố mẹ qua đây cho chị. Chị tới sân bay xem thử.”
Vâng.
Trình Hạ Vũ gửi số chuyến bay của Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cho Từ Lam Khiết.
Cô gọi Diệp Huyền Tần rồi cả hai người cùng tới sân bay.
Chuyến bay của Lý Khả Diệu và Từ Huy
Hoàng đã hạ cánh.
Nhưng bọn họ tìm kiếm ở khắp nơi cũng không thấy hai người đầu.
Chuyện này làm Từ Lam Khiết vô cùng lo lắng: "Hỏng rồi, không lẽ bố mẹ em đi lạc rồi.” "Đây là lần đầu tiên bọn họ đến thủ đô, ở đây lạ nước lạ cái, nhỡ bọn họ lang thang bên ngoài đường thì biết làm thế nào?”
Diệp Huyền Tần suy nghĩ mọi chuyện kỹ càng hơn cô.
Bọn họ có lẽ không đi lạc.
Nếu không bọn họ đã gọi điện thoại tới nhờ giúp
Không lẽ người nhà Thượng Quan bắt cóc hai người đó rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.