Từ Lam Khiết cầm lấy kính viễn vọng nhìn thoáng qua.
Sau đó, trong lòng cô tràn đầy tuyệt vọng Phía mái nhà ở tòa cao ốc đối diện có mấy người mặc đồ đen đang nhìn chằm chẵm vào bên này.
Không hề nghỉ ngờ, đó là người do Thượng Quan Hành Ngữ sắp xếp.
Diệp Huyền Tân nói: “Xung quanh đây toàn là tai mắt của Thượng Quan Hành Ngữ, chúng ta chạy không thoát đâu”
“Hơn nữa chúng ta cũng không việc gì phải chạy!”
Là anh cố ý dụ bọn họ tới.
Hiện giờ chúng ta chạy đi thì quá kỳ lạ rồi.
Từ Lam Khiết hoảng hốt nói: “Huyền Tân, giờ chúng ta phải làm gì bây giờ”
“Hay là… hay là báo cảnh sát đi”
Diệp Huyền Tân khẽ cười: “Lam Khiết, anh thấy hơi đói bụng.”
“Phiền em đi nấu cho anh bát mì được không?
Hả?
Từ Lam Khiết còn tưởng mình nghe nhầm.
Giờ đã là lúc nào rồi mà Diệp Huyền Tân vẫn còn tâm trạng ăn uống chứ.
Sau khi xác nhận mình không nghe.
nhầm, Từ Lam Khiết vẫn ngoan ngoãn xuống bếp, nấu mỳ cho Diệp Huyền Tân.
Sau khi Từ Lam Khiết đi vào bếp không lâu, cửa phòng bị đá văng ra.
Một đám người vạm vỡ đẩy xe lăn cho.
Thượng Quan Hành Ngữ tiến vào.
Haiz!
Diệp Huyền Tần liên tục thở dài: “Lần trước cái cửa này cũng bị anh đá hư đấy”
“Tôi vừa mới thay cửa mới mà cấp dưới của anh lại đá hỏng nữa rồi”
“Anh nói xem, tôi nên lấy mạng anh để bồi thường hay là lấy gia tộc Thượng Quan để bồi thường đây?”
Mọi người nhìn nhau cười vang lên.
Ha hat!
Một tên tàn phế.
Không ngờ lại dám uy hiếp bọn họ, bắt bọn họ đền một cái cánh cửa.
Thật đúng là khiến người ta chết cười.
Thượng Quan Hành Ngữ liên tục cười: “Tôi đúng là rất muốn lấy mạng đền, nhưng chỉ sợ là anh lại không có bản lĩnh đó.”
“Từ Lam Khiết đâu? Không phải cô ta đã chạy trốn rồi chứ”
“Thật đúng là, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến là thân ai nấy lo”
Trong phòng bếp bỗng nhiên vang lên một âm thanh giòn tan.
Từ Lam Khiết sợ hãi, căng thẳng đến nỗi làm vỡ bát.
Diệp Huyền Tân vội an ủi nói: “Lam Khiết, mỳ sắp được chưa?”
“Sắp được rồi” Giọng nói Từ Lam Khiết có chút run rẩy.
“Ừm!”
Giọng nói Diệp Huyền Tần tràn đầy tình yêu Đúng là không biết sống chết.
Vẻ mặt Thượng Quan Hành Ngữ có chút không kiên nhãn: “Sắp chết đến nơi rồi còn ăn cơm làm gì chứ, lãng phí đồ ăn”
Tổng giám tập mà anh ta mang tới cười ha hả nói: “Cậu chủ, tôi không đồng ý với các nói của anh”
“Người sắp chết đến nơi ăn một bữa cơm cũng không có gì đáng trách. Tránh cho việc làm ma đói lại tới tìm anh báo thù”
Thượng Quan Hành Ngữ cười lớn: “Chuyện này không cần anh nhọc lòng. Hôm nay tôi không nhũng muốn giết anh ta, còn muốn anh ta hồn bay phách tán, không thể làm được cả ma quỷ!”
Diệp Huyền Tân tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Thật làm người ta hết hứng ăn.”
Rất nhanh sau đó, Từ Lam Khiết đã mang một bát mỳ thịt kho thơm nức ra.
Diệp Huyền Tân đói lả, ăn ngấu ăn nghiến, hoàn toàn không để ý tới đám người Thượng Quan Hành Ngữ.
Từ Lam Khiết ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Diệp Huyền Tân.
Trong mắt tràn đầy tình yêu.
Thượng Quan Hành Ngữ giận tím mặt Không ngờ anh ta lại bị người khác làm lơ.
Diệp Huyền Tân rốt cuộc vẫn xem thường anh ta như vậy.
Anh ta tức giận gầm lên: “Đập vỡ bát mỳ kia cho tôi.”
“Nhét hết mảnh thủy tinh vỡ vào mồm anh tai”
Ha hat Mọi người cười vang.
Cậu chủ Thượng Quan quả nhiên biết chơi, không ngờ còn muốn nhét thủy tỉnh vào.
mồm người khác.
Cảnh tượng đó chắc hẳn rất khủng di.
Tổng giáo đầu đi tới trước mặt Diệp Huyền Tần: “Tôi sẽ là người đầu tiên nhét thủy tinh vào miệng anh.”
“Các anh em, lấy di động ra quay lại, sau này từ từ thưởng thức.”
Sắc mặt Từ Lam Khiết trắng bệch, theo.
bản năng đứng chắn trước Diệp Huyền Tân.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi.”
“Không được làm tổn thương anh ấy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thượng Quan Hành Ngữ sắc mặt không vui nói: “Cút mau, nếu không, tôi sẽ nhét cả thủy tỉnh vào mồm cô!”