Diệp Huyền Tần mở hộp di vật ra.
Ngay lập tức một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt anh.
Diệp Huyền Tần lấy đầu của Bắc Chiến Vương ra, ném cho bà cụ Thượng Quan.
Bà cụ Thượng Quan không rõ nguyên nhân, theo bản năng duỗi tay ra nhận lấy.
Khi thấy rõ đó là đầu của Bắc Chiến Vương, toàn bộ người nhà Thượng Quan đều choáng váng đầu óc.
Ôi trời ơi!
Không ngờ tên nhãi này lại lấy được đầu của Bắc Chiến Vương!
Anh... rốt cuộc sao anh lại làm được như vậy!
Cho dù anh thật sự thắng Bắc Chiến
Vương.
Nhưng sao có thể bình an vô sự thoát khỏi khu quân sự ba tỉnh miền Đông Bắc chứ?
Phải biết rằng, khu quân sự ba tỉnh miền Đông Bắc có trăm nghìn tướng sĩ, đều xem Bắc Chiến Vương như thần tượng.
Không lý nào thấy thần tượng bị giết mà họ lại có thể để Diệp Huyền Tần rời đi.
Lại nhớ tới người cung cấp thông tin muốn bọn họ “chạy trốn” vừa rồi.
Một ý tưởng to gan lớn mật đột nhiên dần dâng lên trong đầu họ.
Lẽ nào địa vị thân phận của Diệp Huyền Tần còn cao hơn cả Bắc Chiến Vương?
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc và khiếp sợ.
Mà sự chú ý của lão tổ lại khác với bọn họ.
Ông ta không thể tin nổi nhìn vào đôi tay của Diệp Huyền Tần: “Tay của cậu, vậy mà hồi phục rồi!” "Sao cậu có thể làm được như vậy? Sao cậu có thể làm được như vậy chứ.”
Diệp Huyền Tần dính phải cổ độc của ông ta mà vẫn có thể giữ được mạng đã là kỳ tích rôi.
Thế nhưng hiện giờ thậm chí anh còn khôi phục hai tay, ngay cả bản thân lão tổ cũng không thể làm được.
Mà ông ta nào biết, Diệp Huyền Tần đây chỉ khôi phục hai tay. Anh thậm chí còn khôi phục về trạng thái đỉnh cao rồi.
Trong một góc, Thượng Quan Hành Ngữ “bộ bộ ba ba” hô lên, muốn nhắc nhở người nhà Thượng Quan rằng Diệp Huyền Tần đã khôi phục hoàn toàn.
Thượng Quan Hành Ngữ là người duy nhất biết được bí mật này.
Chỉ tiếc, đầu lưỡi anh ta đã bị Diệp Huyền Tần cắt đứt, tay chân cũng bị phế đi, không có cách nào nói ra chuyện cơ mật này được.
Người của gia tộc Thương Quan không ai để ý tới Thượng Quan Hành Ngữ.
Đã tới lúc này rồi, ai còn tâm trạng để ý tới một tên tàn phế chứ.
Bà cụ Thượng Quan nói: "Bắc Chiến Vương là thống soái của khu quân sự ba tỉnh miền Đông Bắc, là người của tướng quân Trấn Huy. “Cậu giết chết Bắc Chiến Vương, xúc phạm quốc pháp, tội đáng chết ngàn vạn lần!” “Hiện giờ chúng tôi sẽ lập tức bẩm báo chuyện này cho Tướng Quân Trấn Huy, mời tướng Quân Trấn Huy tự mình xử lý cậu!”
Diệp Huyền Tẫn khẽ cười: “Không cần bẩm báo, tôi đã mời tướng quân Trấn Huy tới cho các người rồi.”
Độc Lang đứng ra, hô lớn lên một tiếng: “Gia tộc Thượng Quan nghe lệnh!” “Tôi là thống soái tối cao của khu quân sự phương Bắc, tướng quân Trấn Huy “Các người thông đồng với Bắc Chiến Vương, mưu hại sĩ quan tại ngũ, không thể tha thứ!” “Bắc Chiến Vương thân là quân nhân, biết tội mà vẫn cố ý phạm phải, đương nhiên sẽ bị trừng phạt!” “Người của gia tộc Thượng Quan là tòng phạm, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.” “Bây giờ phạt các người giao ra một trăm con cháu tới phục vụ quân đội, chuộc lại tôi nghiệt!"
Những người của gia tộc Thượng Quan liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đứa con hoang Diệp Huyền Tần này, đúng là có chút sức mạnh.
Thế như anh ta sao có thể đỉnh như vậy, mời được cả tướng quân Trấn Huy tới ra mặt?
Đùa cái gì vậy!
Nếu như anh thật sự có sức mạnh như vậy, sao lúc trước còn phải tốn nhiều công sức như vậy để chồng lại gia tộc Thượng Quan chứ?
Bà cụ Thượng Quan quát lớn nói: “Cậu nói cậu là tướng quân Trấn Huy? Vẻ mặt Độc Lang hung tợn nói: “Một bà lão mà cũng dám nghi ngờ tôi?” “Làm nhục tướng quân, đáng đánh!”
Anh ta lắc mình một cái vọt tới trước mặt bà cụ Thượng Quan, không chút do dự giáng cho bà ta một cái tát.
Ong!
Cái tát này khiến bà cụ Thượng Quan choáng váng đầu óc, đứng cũng không vững!
Bà ta thật sự tức muốn chết rồi.
Đường đường là gia chủ của một gia tộc quyền quý, thế nhưng lại bị người ta đánh thẳng mặt trước mắt bao nhiêu người, còn mặt mũi gì nữa chứ.
Sau này sao có thể cai quản được gia tộc Thượng Quan đây!
Bà ta tức giận cầm cây gậy đập xuống: “Hộ vệ, hộ vệ đâu?” “Bắt tên nhãi này lại, chém đầu cho tôi!” "Giả mạo tướng quân Trấn Huy, gia tộc Thượng Quan chúng tôi có quyền tiền trảm hậu tấu!”