Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1101: Cuối cùng thì Thiên Sát cũng xuất hiện




Kẻ cầm đầu đám sát thủ nghi ngờ hỏi một câu: "Tôi có thể giúp được gì cho anh?"
Diệp Huyền Tần: "Đứa ông chủ của các anh tới đây, tôi có chuyện muốn nói với ông chủ của các anh."
Không thể nào!
Thủ lĩnh sát thủ không chút do dự lên tiếng từ chối: "Đây là hành động phản nghịch, sẽ bị trời phạt đấy."
Thật không?
Diệp Huyền Tần cũng không tiếp tục nói nhảm, nhanh chóng đưa tay lấy điện thoại ra rồi bấm nút gọi cho ai đó.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối,
Diệp Huyền Tần bật chế độ rảnh tay.
Diệp Huyền Tân nói: "Việc mà anh sắp xếp như thế nào rồi?"
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói của một người đàn ông: "Nhiệm vụ đã hoàn thành."
Diệp Huyền Tần nói: “Tốt! Để tôi báo lại với lão phu nhân."
Ở đầu dây bên kia đột nhiên xuất hiện giọng nói của một người phục nữ lớn tuổi: "Ông chủ, xin chào, xin chào, tôi là mẹ của Vĩ." "Cảm ơn ngài vì đã quan tâm Vĩ trong suốt thời gian qua."
Tên cầm đầu nhóm sát thủ cau mày, đây là giọng của mẹ anh ta
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng cười: "Bác gái khách sáo rồi, đây là việc mà một ông chủ như tôi nên làm." "Nhân tiện, bác gái, tôi đã cho nhân viên gửi toàn bộ tiền thưởng và giấy khen thưởng cho bác, bác đã nhận được chưa."
Giọng bà cụ tràn đầy vui mừng: “Tôi nhận được rồi. Cảm ơn sự coi trọng của ông chủ đối với con trai tôi."
Bà cụ nói tiếp: "Tôi sẽ để con trai tôi thể hiện tốt để trả ơn ông chủ." “Khách sáo rồi!” Diệp Huyền Tần cúp điện thoại.
Đầu tên cầm đầu nhóm sát thủ to như đầu bò, Diệp Huyện Tân thực sự đã cử người đi tìm mẹ của anh ta, thậm chí anh còn gửi cả "tiền thưởng và giấy chứng nhận” đến cho mẹ của tên cầm đầu đó.
Chết tiệt!
Hiện tại, anh ta dường như đã bị đẩy vào ngõ cụt.
Diệp Huyền Tần nói: "Tôi không cần phải nói thêm về những gì phải làm tiếp theo."
Thủ lĩnh sát thủ cuối cùng cũng kinh sợ mà đồng ý: "Được rồi, tôi... Tôi sẽ làm theo lời anh nói. Chỉ cầu xin anh đừng làm tổn thương mẹ tôi."
Diệp Huyền Tần nói: "Yên tâm. Sau khi làm xong, tôi cam đoan lợi ích của anh sẽ không thể thiếu." "Anh không tò mò, tôi đã gửi cho anh bao nhiêu tiền thưởng sao?"
Thủ lĩnh sát thủ hỏi: “Bao nhiêu. Diệp Huyền Tân: "Ba mươi lăm tỷ."
Hít!
Các sát thủ hít một hơi.
Ba mươi lăm tỷ này, thì họ thực hiện nhiệm vụ cả đời cũng sẽ không kiếm được số tiền này.
Diệp Huyền Tân lại tùy ý đưa cho họ ba mươi lăm tỷ...
Ngay cả khi, trong tương lai họ không làm sát thủ nữa, số tiền này cũng đủ để họ sống thoải mái cả đời.
Diệp Huyền Tần thậm chí còn nghĩ lối thoát cho họ.
Diệp Huyền Tần nhìn những sát thủ kia: "Nếu hợp tác, cũng có thể nhận được ba mươi lăm tỷ. Nếu không... Chỉ có thể xuống địa ngục tiêu ba mươi lăm tỷ này."
Đe dọa, dùng lợi ích để dụ dỗ.
Nhóm sát thủ này mà không động tâm mới lạ.
Bọn họ làm sát thủ, còn không phải do bị cuộc sống ép đến đường cùng, phải lấy mạng để kiếm tiền sao?
Có tiền, ai lại muốn sống một cuộc sống lang thang khắp nơi và phải lo lắng, đề phòng? “Chúng tôi sẵn sàng hợp tác với anh
Tập thể những tên sát thủ bày tỏ quan điểm của họ.
Thủ lĩnh sát thủ điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại. "Ông chủ, nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi đã bắt được Diệp Huyền Tần." "Tuy nhiên, việc này hơi ồn ào vì thế bây giờ toàn bộ thành phố đều đã bị phong tỏa, e rằng không có cách nào đưa anh ta ra ngoài." "Tốt hơn là ông nên trực tiếp đến đây."
Một giọng nói uy nghiêm ở bên kia truyền đến: "Để số năm nghe máy."
Thủ lĩnh của nhóm sát thủ lập tức đưa điện thoại cho một trong số những sát thủ: "Số năm, ông chủ tìm anh để xác nhận tình hình"
Sát thủ số năm vội nói: "Ông chủ, lời số một nói là sự thật" Ông chủ tin tưởng: "Ừ! Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ chạy tới ngay".
Số năm nói: "Một tòa nhà chưa hoàn thành cách Mã Gia Trang mười kilomet, chúng tôi đang đợi ông."
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt.
Diệp Huyền Tần nói: "Độc Lang, hãy dẫn bọn họ xuống, cẩn thận coi chừng. Khi tôi nhìn thấy ông chủ của họ, tôi sẽ để họ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.