Diệp Huyền Tần nhìn tin nhắn, như có điều suy nghĩ.
Kim Nhã Nam, là vợ hai của chiến thần Côn Luân.
Theo bối phận, Từ Lam Khiết còn phải kêu một tiếng " mẹ hai".
Năm đó, chính bà ta đã hại chết mẹ ruột của Từ Lam Khiết.
Lần này bà ta hiện thế, chắc chắn là tìm Từ Lam Khiết rồi.
Đến hay lắm.
Vừa vặn nhân cơ hội này, điều tra chiến thần Côn Luân luôn một thể.
Một mẻ hốt gọn.
Diệp Huyền Tần muốn tiết lộ thân thể của Từ Lam Khiết cho cô.
Nhưng mấy lần muốn nói lại thôi.
Anh thực sự không đành lòng nhìn Từ Lam Khiết đau lòng, khổ sở.
Phía bên này, sau khi Kim Nhã Nam và Thiên Sát rời khỏi nhà họ Thiên thì cùng nhau đi đến gia tộc Thượng Quan.
Vẻ mặt Thượng Quan lão tổ thoải mái, tâm trạng vui vẻ.
Nhân tài bên cạnh chiến thần Côn Luân thực sự không ngừng xuất hiện.
Đã thành công loại bỏ hết cổ độc trong người của ông ta.
Thế giới này, thực sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân..
Lão tổ nhớ tới việc mình tự xưng là "Cao thủ dùng cổ đệ nhất thiên hạ" thì sinh lòng hổ then.
Mặc dù cổ đã được loại bỏ, nhưng mối hận của ông ta đối với Diệp Huyền Tần, chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
Khi người của nhà Thương Quan biết được vị phu nhân ở trước mặt chính là gia chủ phu nhân của nhà họ Thiên thì đều bùng nổ.
Bọn họ khiếp sợ hầu hạ Kim Nhã Nam, còn nhu thuận hơn cả cháu trai, cháu gái.
Mặc dù Kim Nhã Nam đã qua tuổi bốn mươi, nhưng mà bảo dưỡng rất tốt.
Làn da trắng nõn như con gái tuổi đôi mươi.
Trong lúc gia tay nhấc chân, bà ta đều tỏa ra khí chất phu nhân, khiến cho người ta không dám khinh nhờn, thậm chí còn sinh lòng tự ti.
Kim Nhã Nam lạnh lùng nói: "Lão tổ, đưa tài liệu của người mà ông nói có thể là dòng chính của nhà họ Thiên Lạc đường để tôi xem thử."
Lão tổ vội vàng đi vào nơi bế quan, đưa tư liệu của Từ Lam Khiết lên.
Kim Nhã Nam nhìn thấy tư liệu của Từ Lam Khiết, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ trang nghiêm: "Giống, nó thực sự quá giống con hồ ly tinh kia."
"Nó chắc chắn là con của ả hồ ly tinh rồi."
"Ai, không ngờ nó vẫn còn sống.
Sức sống thực sự rất ngoan cường."
"Chờ một chút, trên tư liệu có nói đứa con của hồ ly tinh kia muốn kết hôn vào ngày một tháng mười.
Tin tức này là thật sao?" Thượng Quan lão phu nhân vội vàng gật đầu: "Bẩm Thiên phu nhân, tin tức là thật" Đáng chết! Kim Nhã Nam tức giận, xé nát tư liệu của Từ Lam Khiết.
Lúc đầu, Từ Lam Khiết còn sống đã đủ phiền phức rồi.
Bây giờ nó lại còn muốn kết hôn.
Nếu nó kết hôn, sinh được một đứa con trai, chắc chắn sẽ tranh đoạt tài sản nhà họ Thiên với mình.
Bà ta suy nghĩ một chút, lấy máy truyền tin ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Quân đoàn thiết kỵ, giúp tôi một chuyện, giết một người."
Phía đối diện truyền đến giọng nói hùng hồn của một người đàn ông: "Thiên phu nhân, thật có lỗi."
"Chúng tôi chỉ nghe theo sự chỉ huy của chiến thần Côn Luân.
Hơn nữa, bây giờ chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng ở thủ đô.
Thứ lỗi không thể ra sức vì bà rồi."
Kim Nhã Nam mừng rỡ: "Mấy người đang ở thủ đô sao? Vậy thì tốt quá rồi."
"Người tôi muốn mấy người giết cũng ở thủ đô.
Các người dành ra nửa tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Thực xin lỗi."
Đối phương vẫn từ chối như cũ: "Bây giờ chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ rất quan trọng.
Tuyệt đối không thể phân tâm."
"Lỡ như xảy ra sai sót, cho dù là bà hay chúng tôi cũng đều không gánh vác nổi hậu quả."
Kim Nhã Nam nổi giận: "Các người dám từ chối tôi sao?" "Vậy nói thật với mấy người.
Hai mươi năm trước, các người vẫn chưa giết chết con gái của ả hồ ly tinh kia.
Bây giờ nó vẫn còn sống."
"Nếu như chuyện của nó bị lộ ra.
Không riêng gì tôi, các người cũng phải trả cái giá vô cùng thê thảm."
"Cái...cái gì!" Giọng nói của đối phương bỗng nhiên trở nên run rẩy: "Nó còn sống sao? Thật là đáng chết."
"Thật có lỗi Thiên phu nhân.
Hai mươi năm trước chúng tôi chưa chấp hành xong nhiệm vụ.
Chúng tôi nguyện tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, cam đoan giải quyết tốt hậu quả."