*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần nhếch môi cười: "Tốt nhất là các người nên suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời."
"Cho dù các người có chết trăm lần cũng không thoát tội."
"Tôi vẫn nên tuyên bố với mọi người, nói các người thông địch phản quốc hành thích Soái Thần."
"Chỉ đáng tiếc, để tạo ra một đội quân tinh anh mà các vị tiền bối đã đánh đổi cả mạng số của mình cũng muốn hủy ở trong tay các người."
"Người của quân đoàn Thiết kỵ nghe xong cảm thấy chấn động.
Quân nhân xem vinh quang còn quan trọng hơn cả mạng sống" Để bọn họ tiếng xấu muôn đời, người người phỉ nhổ còn chật vật hơn là giết họ.
Hơn nữa, để bọn họ cảm thấy hổ thẹn với những người đã mất của quân đoàn Thiết kỵ, biến thành tội nhân thiên cổ.
Người của quân đoàn Thiết kỵ đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để trao đổi.
Sau một lúc, đội trưởng Vương Hầu khó khăn nói: "Anh rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì?" Diệp Huyền Tần: "Đơn giản thôi, các anh cứ theo kế hoạch mà làm."
Diệp Huyền Tần đem kế hoạch của mình kể từ đầu tới cuối cho quân đoàn Thiết kỵ nghe.
Vương Hầu thở dài một hơi: "Thực không dám giấu."
"Thần soái anh là người làm việc lớn, chúng tôi không muốn anh phải động thủ".
"Hơn nữa Côn Luân Chiến Thần hình như có cấu kết với kẻ thù, chúng tôi cũng không muốn vì anh ta mà cống hiến sức lực."
"Chúng tôi nguyện đi theo anh."
Diệp Huyền Tần: "Rất tốt, tiếp theo nên làm thế nào thì chắc không cần tối nói lại nhỉ."
"Độc Lang, mở trói cho bọn họ."
Độc Lang cởi dây trói ở trên người bọn họ ra.
Vương Hầu điều chỉnh hô hấp bấm số của Kim Lĩnh Nam.
Điện thoại vừa có người nhận đầu dây bên khi không chờ đợi mà gấp gáp hỏi: "Kế hoạch như thế nào rồi?" Vương Hầu liền đáp: "Thành công một nửa."
Nghĩa là gì? Kim Lĩnh Nam bối rối.
Vương Hầu nói: "Từ Lam Khiết luôn ở trong văn phòng công ty, không có về nhà, chúng tôi không cách nào có thể giết được cô ta."
"Nhưng mà chúng tôi lại giết nhầm chồng của Từ Lam Khiết là Diệp Huyền Tần."
"Chồng chết rồi thì Từ Lam Khiết tự dưng sẽ không thể gả đi được, càng không thể sinh con nối dõi."
Kim Lĩnh Nam bình tĩnh lại nói: "Diệp Huyền Tần chết rồi thì cũng có thể nói kế hoạch thành công được một nửa!" "Nhưng mà Từ Lam Khiết nhất định phải chết" "Một khi cô ta đem sự việc của hai mươi năm trước tiết lộ ra ngoài bị Côn Luân Chiến Thần biết được thì tôi và cậu gặp rắc rối lớn."
Vương Hầu: "Bà Thiên, tôi có một cách đưa Từ Lam Khiết vào chỗ chết" "Cho dù là Côn Luân Chiến Thần cũng không bảo vệ nổi cô ta."
Kim Lĩnh Nam tỏ ra hứng thú: "Nói ra xem."
Vương Hầu: "Bà có biết là chúng tôi ở phía bắc ẩn nấp nửa năm là làm nhiệm vụ gì không?" Kim Lĩnh Nam lắc đầu nói không biết.
Vương Hầu: "Thật ra chúng tôi muốn ngay trong ngày kỷ niệm quốc khánh để ám sát Soái Thần."
"Nếu như chúng ta đem tội danh giết Soái Thần đổ lên đầu Từ Lam Khiết thì đừng nói là Côn Luân Chiến Thần mà đến cả thủ trưởng cũng bảo vệ không nổi cho cô ta."
Tốt, tốt, tốt.
Kim Lĩnh Nam kêu lên ba tiếng "Tốt".
Lần này Từ Lam Khiết không những chết mà còn thân bại danh liệt.
Thậm chỉ có giết chín đời cũng không hết tội.
Sau khi tắt máy Kim Lĩnh Nam đem tin tức Diệp Huyền Tần đã chết nói cho dòng họ Thượng Quan biết.