Khi Chiến Thần Côn Luân nhìn thấy Diệp Huyền Tần thì nhanh chóng bối rối.
Đường đường là Thần Soái, sao anh lại có thể xuất hiện ở công ty nhỏ này? Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Chiến Thần Côn Luân.
Thiên Hành Kiện không nhờ Chiến Thần Côn Luân đứng ra giúp cậu ta thì mới là kỳ lạ.
Chiến Thần Côn Luân còn chưa kịp chào hỏi Diệp Huyền Tần thì Thiên Hành Kiện lên tiếng trước.
Cậu ta duỗi tay chỉ vào Diệp HuyềnTan, tức giận nói: "Bố, chính là tên khốn này đã khiến con tàn phế.
Bố phải bảo thủ cho con."
Diệp Huyền Tần giễu cợt nói: Tôi sợ ông ấy không dám's “Cút!”
Thiên Hành Kiện tức giận mãng: "Mày có biết bố tạo là ai không! Thực lực của Chiến Thần Côn Luân ở Đại Hạ này chỉ đứng sau Thần Soái Chiến Thần Côn Luân.
Thậm chí bây giờ thực lực của bố tạo có thể đã vượt qua Chiến Thần Còn Luân! Đường đường là một Chiến Thần Côn Luân lại không dám giết mày à? Thật là nực cười.
Diệp Huyền Tần ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía Chiến Thần Côn Luân.
"Côn Luân, ông đến đây nói cho hắn ta biết có phải là trò đùa hay không.Lúc này mặt của Chiến Thần Còn Luân đang đó đến mang tai.
Ông ta không bao giờ ngờ rằng kẻ thù của Thiên Hành Kiện thật sự là Thần Soái.
Tên nhóc con này làm thế quái nào mà lại chọc đến Thần Soái chứ.
Ông ta không ngần ngại tất Thiên Hành Kiện một cái: "Câm miệng cho ông mày Thiên Hành Kiện bị một bàn tay tát khiến cho hồ đồ: “Bố, bố đánh con làm gì thế.
Anh ta anh ta chỉ là đệ tử của Thần Soái.
Xem như là bố gặp Thần Soái thì ông ta cũng phải chừa cho bố vài phần mặt mũi, sao bố lại sợ một đệ tử dưới chân ông ta.
Chiến Thần Côn Luân trầm giọng quát: "Câm miệng cho bố mày! Anh ấy chính là Thần Soái!"Cái gì!”
Thiên Hành Kiện sững sờ và nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt kinh hoàng.
Anh...
anh không phải là một đệ tử của Thần Soái mà là Thần Soái à.
Từ trước đến giờ cậu ta đều đối nghịch với Thần Soái! Mẹ nó, cho dù bị phế sạch cả tứ chi cũng không hề thiệt thòi chút nào.
Có thể giữ lại được một mạng cũng xem như có được may mắn trong hàng nghìn sự bất hạnh rồi.
Mẹ nó, ngài ấy đường đường là Thần Soái, có đánh chết thì ông đây cũng không dám chọc giận ngài ấy.
Giờ phút này, Thiên Hành Kiện gần như trở nên hối hận.
Chiến Thần Côn Luân nói: “Thần Soái, không biết con trai tôi đã chọc giận ngài thế nào mà ngài lại phế đi chân tay của nó.
Diệp Huyền Tần nói: “Có ba tội.
Một là, hắnmuốn giết hại người vợ đang mang thai của tôi.
Hai là hãn tìm người giả mạo tôi, đùa giỡn với phụ nữ, hạ thấp danh dự của tôi.
Thứ ba là đã có mấy lần hắn muốn giết tôi!”
“Cái gì!”
Chiến Thần Côn Luân kinh hoàng Trong ba tội này, cho dù một tội thôi cũng đủ để nhà họ Thiên chốn theo cậu ta rồi! Nhưng cậu ta đã phạm phải cả ba điều! Kết quà là Diệp Huyền Tân chỉ chặt đứt tay chân cậu ta chứ không hề giết Đây chính là Thần Soái đang nề mặt của Chiến Thần Côn Luân, nên mới rộng lòng mà không xử lý theo luật lệ Chiến Thần Côn Luân đập tay vào gáy của Thiên Hành Kiện thêm một lần nữa.
Thiên Hành Kiện rơi khỏi xe lăn.
“Đồ khốn kiếp, còn không mau quỳ xuốngcảm tạ ơn đức không giết mày của Thần Soái."
Sau khi biết rằng Diệp Huyền Tần là Thần Soái thì Thiên Hành Kiện đã biết rằng mình cá may mắn làm mới sống sót đến bây giờ Cậu ta nhanh chống cúi lạy xin lỗi Diệp Huyền Tần.
Lúc này, Từ Lam Khiết nghe thấy tiếng động nên mới bước ra.
"Huyền Tần, xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy Từ Lam Khiết, toàn thân của Chiến Thần Côn Luân bỗng nhiên run lên, ánh måt rang ro! Đó là Minh Nguyên Người vợ đầu tiên của ông ấy, Minh Nguyễn Bà ấy.bà ấy vẫn còn sống! Khoan đã, không đúng, cô gái đứng trướcmặt ông ấy khoảng hai mươi tuổi.
Nhưng Minh Nguyễn, vợ ông ấy chắc đã ngoài bốn mươi tuổi.
Ngoại hình của cô gái trước mặt ông ấy và Minh Nguyên cũng có khác biệt.
Chẳng lẽ cô là con gái của ông ấy và Minh Nguyễn