Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1177:




Mặt của Từ Lam Khiết đỏ đến tận mang tai, như đang ngồi bàn chông.
Làm sao bây giờ, uống hay là không uống đây?
Vốn dĩ cô không biết uống rượu. Uống một chén rượu có nồng độ cao thì chắc chắn sẽ say.
Trong tình huống trang nghiêm như vậy mà uống say thì sẽ rất mất mặt.
Nhưng nếu như không uống, chắc chắn Thiên Hành Quân sẽ không buông tha mình.
Thậm chí, có thể sẽ bị người nhà họ Thiên hiểu lầm thành làm nhục toàn bộ nhà họ Thiên.
Đến lúc đó sẽ không có kết cục tốt.
Sao Diệp Huyền Tân lại không nhìn ra là Thiên Hành Quân đang cố ý khiến cho Từ Lam Khiết khó xử chứ.
Anh nổi giận rồi.
Nhưng mà, vừa muốn mở miệng, tiếng nói của Thiên Hành Kiện chợt truyền đến. “Được rồi Thiên Hành Quân, nhiều chuyện quá. Cậu muốn quậy đến cỡ nào nữa đây?”
“Chị Khiết không biết uống rượu, vậy thì cũng không thể ép buộc. “Người làm em như tôi, thay chị uống hai chén rượu, cũng không sai chứ?”
“Thiên Hành Quân, nào, chúng ta uống”
Từ Lam Khiết kinh ngạc nhìn Thiên Hành Kiện. Ảnh mắt có chút khó tin.
Tay chân của Thiên Hành Kiện bị đánh gãy cũng có liên hệ một chút với mình.
Cho tới nay, cậu ta đều hận mình không thể chết sớm.
Hôm nay sao bỗng nhiên lại ra mặt nói thay cho mình.
Thiên Hành Kiện đã mở miệng rồi, Thiên Hành Quân cũng không tiện từ chối, chỉ có thể buông tha cho Từ Lam Khiết.
Nguy cơ cuối cùng được giải trừ, Từ Lam Khiết nhẹ nhàng thở ra.
Chiến Thần Côn Luân cười nói: “Xem ra Kiện Nhi đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.”
“Biết sai có thể thay đổi, là điều tốt.”
Diệp Huyền Tân: “Chỉ sợ là ý không nằm trong lời nói. “Chó thì sao có thể dễ dàng thay đổi thói quen đớp phân”
Chiến Thần Côn Luân: “Đường đường là thần soái, lại cũng có thể nói ra giọng điệu quê mùa này, thật khiến người ta thất vọng.”
Thần soái và Chiến Thần Côn Luân lại đối chọi nhau.
Qua ba lần rượu, đủ loại đồ ăn, gia yến kết thúc.
Chiến Thần Côn Luân đứng dậy, nói: “Được rồi, mọi người mau về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng bỏ lỡ buổi lễ tế tổ trọng đại vào ngày mai.”
“Người không đến mà không có lý do hoặc đến muộn đều sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc.”
Không tham gia buổi lễ tế tổ trọng đại thì trực tiếp bị trục xuất khỏi gia tộc, đủ thấy Chiến Thần Côn Luân xem trọng buổi lễ tế tổ trọng đại này đến cỡ nào.
Đảm người tán đi. n Chiến Thần Côn Luân đi đến bên cạnh Từ Lam Khiết “Khiết Nhi, đêm nay ở lại nhà họ Thiên đi.”
“Ngày mai là lần đầu tiên con gặp mặt liệt tổ liệt tông, nhất định phải dưỡng đủ tinh thần. Bôn ba qua lại, khó tránh việc bị ảnh hưởng tinh lực. “Da.”
Từ Lam Khiết gật đầu đồng ý. Dù sao chỉ là một đêm, nhịn một chút là qua thôi. “Đi, ta sắp xếp cho hai người một căn phòng.” Chiến Thần Côn Luân dẫn Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết đến chỗ ngủ lại.
Trên đường đi, bỗng nhiên Diệp Huyền Tân nhận được điện thoại của Kính Lang Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần vô cùng lo lắng nói với Từ Lam Khiết: “Khiết Nhi, thật có lỗi.”
“Anh có chút chuyện quan trọng phải đi xử trí. Đêm nay sợ là không thể ở lại giúp em rồi.”
“Há?”
Từ Lam Khiết nhìn anh bằng ánh mắt thất lạc: “Không thể để sau rồi làm sao?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Không được, chuyện này việc liên quan đến an nguy của Hạ. “Hai”
z Từ Lam Khiết hít sâu một hơi: “Việc liên quan đến Hạ à? Vậy anh nên mau đi đi, không cần phải quan tâm đến em.”
“Được!”
Diệp Huyền Tân vội vàng rời đi.
Cuối cùng, Chiến Thần Côn Luân đưa Từ Lam Khiết đến một tòa nhà xa hoa nhất ở nhà họ Thiên.
Đẩy cửa vào, nhìn qua khung cảnh trong sân, Chiến Thần Côn Luân có chút xúc động. “Khiết Nhi, có biết không, năm đó Minh Nguyên, mẹ của con, đã sinh con ra ở chỗ này, cũng ở đây một năm trời. “Chỉ đáng tiếc, bây giờ cảnh còn người mất… “Nhưng mà ông trời khai ân, đưa con về bên cạnh ta Từ Lam Khiết nhìn tòa nhà xa hoa nhưng đầy xa lạ.
Tâm trạng phức tạp khó nói thành lời.
Mẹ của mình đã từng ở nơi này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.