Cô vốn sinh ra ở nơi này sao?
Nếu như năm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc hẳn bây giờ cô chính là một cô công chúa được mọi người yêu thương.
Thế nhưng nếu nói như thế thì có thể cô cũng sẽ không gặp được Diệp Huyền Tần.
Chiến thần Côn Luân cưng chiều đưa tay rờ nhẹ mái tóc dài của Từ Lam Khiết Từ Lam Khiết theo bản năng tránh né. Trong lòng chiến thần Côn Luân cảm thấy giống như có hàng vạn con dao đang đâm mạnh vào vậy. Con gái ruột lại cảnh giác bố ruột của mình như cảnh giác kẻ thù. Cảm giác này không thể nào dùng một từ để diễn tả được.
Ông ta cố gắng nặn ra nụ cười, nói: “Lam Khiết, con mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đừng bỏ lỡ lễ hiến tế vào ngày mai đấy!”
Được rồi!
Chiến thần Côn Luân đứng dậy rời khỏi đó còn Từ Lam Khiết thì nhanh chóng quay về phòng.
Ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ như thế, Từ Lam Khiết lăn qua lộn lại mãi mà không thể ngủ được. Trong đầu cô đều là bóng dáng của Diệp Huyền Tần.
Ôi, nếu Diệp Huyền Tần đang ở bên cạnh cô thì tốt biết bao.
Thế nhưng may là trong bụng cô có một sinh linh bé nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Mẹ ruột của cô đã sinh ra cô ở chính nơi này, cô lại ở đây sinh con ruột của mình, điều này cũng có thể được xem là vòng tuần hoàn của số mệnh có đúng không?
Khi cô vừa mới thiếp đi được một lúc thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa trong trẻo khiến cô tỉnh dậy.
Từ Lam Khiết cảnh giác nhìn về phía cửa: “Là ai đó?”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của Thiên Hành Kiện: “Chị, là tôi đây, chị mau mở cửa đi.” Thiên Hành Kiện sao?
Đêm hôm khuya khoắt thế này mà cậu ta tới đây làm gì?
Từ Lam Khiết vốn không định mở cửa cho Thiên Hành Kiện thế nhưng khi nhớ đến việc hôm nay cậu ta đã chủ động cản rượu cho cô, giải vây cho cô. Cô vẫn cắn răng đi ra mở cửa cho Thiên Hành Kiện.
Thiên Hành Kiện ngồi trên xe lăng, ngước mắt nhìn về phía Từ Lam Khiết, vẻ mặt vô cùng chân thành. “Chị Lam Khiết, lễ hiến tế đã bắt đầu rồi đấy, chúng ta mau chóng lên đường thôi.”
“Nếu lỡ như tới trễ thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.
Sao cơ?
Từ Lam Khiết cảm thấy hơi kinh ngạc: “Bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, lên đường sớm như thế sao?”
Thiên Hành Kiện nói: “Đây là thời điểm âm khí mạnh mẽ nhất, cũng là thời điểm thích hợp để bắt đầu buổi lễ này.”
“Đây chính là phong tục của nhà họ Thiên từ mấy thập niên rồi.”
Được rồi!
Từ Lam Khiết tin lời Thiên Hành Kiện, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Nhà họ Thiên rộng lớn như thế nhưng lại vô cùng yên tĩnh, không nhìn thấy một người nào.
Từ Lam Khiết nghi ngờ hỏi lại: “Những người khác đâu rồi? Sao bọn họ vẫn chưa chuẩn bị đến buổi lễ thế?”
Thiên Hành Kiện nói: “Những người khác đã đi từ sớm rồi, chỉ còn mình chị thôi đấy.”
“Bọn họ cố ý muốn để chị tới trễ để chị bị trừng phạt đấy.”
Từ Lam Khiết liên tục lên tiếng than thở.
Cô cũng đã sớm nhận ra những người nhà họ Thiên không ai muốn gặp cô, cố ý muốn cô lập cô.
Thế nhưng được cái là Thiên Hành Kiện đã bị thực lực của Diệp Huyền Tân chinh phục, vì thế bây giờ đối xử với cô khá lịch sự. Hai người nhanh chóng lên xe rời khỏi nhà họ Thiên.
Thế nhưng khi đi được nửa đường thì Từ Lam Khiết phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bây giờ đã đi hơn một tiếng đồng hồ thế nhưng xe vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Thậm chí còn đi lên đường cao tốc đi về phía thủ đô.
Thế nhưng cô đã nghe người họ Thiên nói rằng phần một tổ tiên nhà họ Thiên cách nhà họ Thiên không bao xa, không thể nào nằm ở một tỉnh khác được.
Cô dè dặt lên tiếng hỏi: “Thiên Hành Kiện, dường như chúng ta không phải đến mộ của tổ tiên nhà họ Thiên đún không?”
Thiên Hành Kiện cười lạnh lên tiếng: “Ai nói với chị rằng chúng ta sẽ tới mộ tổ tiên nhà họ Thiên?”
Sao cơ?
Từ Lam Khiết bối rối: “Không phải nói rằng sẽ đến mộ tổ tiên sao?”
“Thế bây giờ cậu… Cậu đang định đi đâu thế?”
Thiên Hành Kiện: “Còn có thể đi đâu nữa cơ chứ? Tôi muốn đích thân tiễn chị xuống địa ngục để chị có thể gặp được tổ tiên!”
Bop!
Từ Lam Khiết cảm thấy cả người ớn lạnh.
Cô nên sớm nhận ra rằng Thiên Hành Kiện sẽ không thể nào giúp cô nhiệt tình như thế.
Hóa ra đây chỉ là một âm mưu, cậu ta cố ý giúp cô là vì muốn cô buông lỏng cảnh giác trong lòng.
Từ Lam Khiết tức giận võ thật mạnh vào kính xe, muốn chạy thoát thân, thế nhưng cửa xe lại đang bị khóa, không cách nào mở ra được.
Cô luống cuống tay chân nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Diệp Huyền Tần.