Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1182:




Chiến thần Côn Luân đứng bên cạnh an ủi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, con yên tâm đi. Có bố ở đây không có chuyện gì đâu!”
Vậy thì tốt.
Từ Lam Khiết theo bản năng ôm chặt bụng mình.
Chiến thần Côn Luân cố gắng dùng sức khiến những sợi thừng trên người ông ta nhanh chóng trở nên đứt đoạn.
Ông ta nhanh chóng đi tới trước của tù, dùng sức kéo thật mạnh một cái.
Chỗ ổ khóa nhanh chóng vỡ tan.Chiến thần Còn Luân nhanh chóng nói: “Lam khiết, con cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau đó, bổ sẽ nhanh chóng đưa con về nhà.
Được Chiến thần Côn Luân nhanh chóng rời khỏi đó.
Từ Lam Khiết nhìn bóng lưng mạnh mẽ của chiến thần Côn Luân, ánh mắt có chút mê man.
Cô lờ mờ có thể cảm nhận được hơi thở của biển trên người của chiến thần Côn Luân.
Đây là… Hơi thử của bố.
Tại phòng khách của chiếc tàu lặn.
Những thành viên của điện Huyết Vương vẫn đang chè chén say sưa.Mùi rượu nồng nặng bay khắp phòng.
Chiến thần Côn Luân đến gần họ, thế nhưng vẫn không có người nào nhận ta.
Chiến thần Côn Luân đưa tay vỗ mạnh bả vai của một thành viên ở điện Huyết Vương: “Người anh em, cho mượn cái hột quẹt với “
Đối phương cười ha ha lên tiếng: “Được, được rồi. Nếm thử đi đây là làn khói đắt tiền nhất ở Đại Hạ đấy…
Thế nhưng khi anh ta nói được một nửa thì hơi ngừng lại.
Anh ta đột nhiên cảm nhận được, người đàn ông mượn hột quẹt trước mặt này có chút xa lại nhưng cũng có chút quen mắt.
Xa lạ là bởi vì người này không phải là thành viên của điện Huyết Vương.Quen mặt là dường như vừa mới gặp bạn nãy.
Đầu óc tên đó nhanh chóng lóe lên, anh ta nhớ ra rồi.
Đây không phải là người tài xế của Thiên Hành Kiện đây sao?
Anh ta đang bị trói ở phòng giam cơ mà? Sao bây giờ lại đang ở đây?
Một cảm giác nguy hiểm nhanh chóng xông tới.
Đối phương há miệng hô lớn, thế nhưng chiến thần Côn Luân nhanh chóng nhấc chân lên đá một cái vào người khiến anh ta ngất đi.
Ánh sáng ở nơi này mờ mờ ảo ảo, không khí âm u, vô cùng náo nhiệt vì thế những người khác cũng không chú ý tới chuyện này.Chiến thần Côn Luân đi về phía bốn người đang đánh bài trong góc.
“Người anh em, cho tôi mượn hột quẹt đi.”
Bốn người kia cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm đánh bài: “Tự cầm lấy đi.”
Chiến thân Côn Luân: “Xin lỗi, tôi không với tới Một người đàn ông có râu quai nón hùng hổ đưa bật lửa cho chiến thần Côn Luân: “Cút sang một bên đi, đừng có quấy rồi ông đây đánh bài!”
Chết tiệt!
Chiến thân Côn Luân giận dữ thốt lên: “Mày dám đánh tao sao? Chết đi!”
Sao cơ?
Người đàn ông có râu quai nón sửng sốtmột chút, ngẩng đầu lên Người nào dám nói chuyện lớn lối như thế này? Không lẽ là lãnh đạo sao?
Anh ta hơi ngẩng đầu lên thì nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt hung tợn.
Trong lòng anh ta lộp bộp mấy tiếng, cảm thấy có gì đó bất thường.
Anh ta vừa định mở miệng, chiến thần Côn Luân đã giơ tay đập xuống.
Đối phương nhanh chóng ngất đi.
Ba người còn lại kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Thế nhưng, khi bọn họ ngẩng đầu lên thì cú đấm của chiến thần Côn Luân nhanh chóng đánh xuống.
Ba người kia cũng bị đánh đến choáng váng.Chiến thần Côn Luân vốn muốn đánh ngất tất cả những người này để bọn họ không thể chạy trốn.
Thế nhưng lại không ngờ trong số những người đó lại có một người đang cầm chai rượu.
Sau khi anh ta bất tỉnh thì chai rượu trong tay rơi xuống đất vang lên một âm thanh vang dội.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng nhìn sang.
Sau khi phát hiện ra chiến thần Côn Luân, người của điện Huyết Vương đều cảm thấy bối rối.
Ơ! Chuyện gì thế này? Không phải người này đang bị nhốt trong phòng giam sao? Sao bây giờ lại có mặt ở đây?
Chiến thần Côn Luân cố làm ra vẻ bình tĩnh, đưa tay chỉ về phía người đàn ông mặt thẹotrong số đó: “Chính người này đã thả tôi ra.”
Ảnh mắt những thành viên của điện Huyết Vương nhanh chóng tức giận nhìn về phía mặt theo: “Chết tiệt, mày thả tên này ra làm gì?”
Vẻ mặt của tên mặt thẹo kia nhanh chóng đỏ bừng: “Các người đừng có nghe tên này nói bậy bạ. Tôi vẫn luôn vui chơi ở đây làm gì có thời gian mà thả tên này ra chứ?”
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ thì có một bóng người nhanh chóng lao tới, điên cuồng đánh.
Đó chính là chiến thần Côn Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.