Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1186:




Công chúa Ria nói: “Là một người đàn ông trẻ tuổi, cháu cũng không biết anh ấy tên là gì.
Thế nhưng, anh ấy châm cứu, đã giúp cháu chữa khỏi nọc độc rắn.”
Chiến thần Côn Luân cau mày: “Sau đó thì sao?”
Công chúa Ria lắc đầu bảo: “Cháu chỉ biết chừng này thôi ạ.
Chiến thần Côn Luân cảm thấy có chút dở khóc dở cười thanh niên trẻ biết châm cứu trên lãnh thổ của Đại Hạ vô cùng nhiều, bảo ông ta biết đi đầu tìm mới được đây? Đúng là một chuyện còn khó hơn cả mò kim đáy bể.Qua đó, người nhà họ Thiên còn đồng thời nhận ra được một vấn đề khác. Chuyện công chúa Ria muốn chiến thần Côn Luân tự mình đi tìm người đàn ông kia đủ để thấy công chúa Ria quan tâm người ta đến nhường nào.
Có lẽ công chúa Ria vừa gặp đã yêu người ta rồi cũng nên.
Cũng không biết là người đàn ông nào trên cái nước Đại Hạ này lại có được niềm may mắn đó.
Nét ghen tuông nồng đậm thoáng hiện trên gương mặt của Thiên Hành Quân.
Chiến thần Côn Luân nói: “Công chúa Ria, cô còn nhớ rõ khuôn mặt của người đó chứ?”
Công chúa Ria lắc đầu: “Người đó che nửa khuôn mặt, cháu chỉ thấy được một đôi mắt thôi. Đôi mắt của anh ấy rất sâu, lấp lánh cóthân, lộ ra nghị lực kiên cường.”
Nói thế này có khác nào không nói.
Chiến thần Côn Luân đành phải bảo: “Được rồi, tôi sẽ tăng số lượng người đi tìm kiếm. Công chúa Ria, cô là khách quý của Đại Hạ chúng tôi, thế nên phải dùng quốc lễ để tiếp đãi, không thể qua loa. Người đâu, đi chuẩn bị quốc yến, tiếp đãi công chúa Ria.”
Công chúa Ria nghe ông ta nói vậy vội vàng lắc đầu: “Không cần đầu ạ, một ngày đi đường xa như thế, cháu cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút ạ.”
Chiến thần Côn Luân nói: “Vậy cũng tốt, chờ đến buổi tối tôi sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho công chúa. Quản gia, dẫn công chúa Ria đến phòng dành cho khách đi.”
Thiên Hành Quân xung phong nhận việcnói: “Phụ vương, để con dẫn công chúa Ria đến đó đi ạ.
Chiến thần Côn Luân gật đầu: “Cũng được.”
Đương nhiên ông ta biết trong cái đầu gian xảo của Thiên Hành Quân đang nghĩ gì.
Tiếc rằng, ngoại hình và thực lực của Thiên Hành Quân có đủ, thế nhưng khí thế lại không đủ lớn.
Thế nên anh ta sẽ chẳng thể lọt nổi vào mắt Công chúa Ria.
Thiên Hành Quân nhiệt tình dẫn công chúa Ria tới phòng khách.
Sau khi Công chúa Ria đi vào phòng, khách sáo nói tiếng cảm ơn với anh ta rồi lập tức đóng cửa lại.
Nếu cô ta không làm vậy, chỉ sợ Thiên HànhQuân sẽ quấn quýt lấy cô ta không buông, như thế sẽ rất phiền phức.
Trên mặt Thiên Hành Quân thoáng hiện một tia không cam lòng.
Nếu như công chúa Ria thật sự tìm được người đàn ông kia, anh ta sẽ không có bất cứ một cơ hội nào nữa.
Như vậy là không được, anh ta không thể bỏ qua cơ hội để trở thành vua nước Ngọc này được.
Không phải Công chúa Ria không thấy được mặt của người kia sao.
Nếu đã vậy, tại sao anh ta không thể là người đàn ông đó?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, Thiên Hành Quân vội vàng trở về phòng, nhanh chóng kiếm một cái khăn đen che lên mặt.Công chúa Ria nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn cảnh hoa thơm chim hót bên ngoài, nỗi lòng phức tạp.
Tại sao lúc đó cô ta lại không lấy khăn che mặt của người kia xuống để thấy được khuôn mặt thật của người ta cơ chứ?
Nếu lúc ấy thấy được rồi, bây giờ cũng không đến nỗi ngay cả cái tên của người ta cũng không tra nổi.
Đúng lúc này chợt có gõ vang lên ngoài cửa phòng.
Đám người giúp việc đang đưa tới món bánh đậu xanh mà cô ta thích ăn nhất.
Công chúa Ria ăn một miếng bánh, cõi lòng vẫn cảm thấy tẻ nhạt vô vị, khắp tâm trí cô ta lúc này đều là ánh mắt sâu sắc của người anh hùng vô danh kia.Công chúa Ria cảm thấy thất vọng mất mát, lại nhoài mình bên cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cô ta chưa bao giờ lo lắng, nhớ thương một người đến thế.
Chẳng lẽ cảm giác này chính là yêu sao?
Cô ta vừa gặp đã yêu một người đàn ông của Đại Hạ sao?
Trong lúc cô ta mải mê suy nghĩ, một bóng người chợt lóe lên rồi lập tức biến mất bên ngoài cửa sổ.
Lúc người đó đi qua cửa sổ còn nhìn về phía đó một cái.
Trái tim của công chúa Ria lập tức đập rộn ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Giống, thật sự là quá giống.Nhất là cái ánh mắt kia, giống hệt ánh mặt của anh hùng vô danh mà cô ta đã gặp.
Thế nên cô ta có thể chắc chắn người đó chính là anh hùng vô danh kia.
Ha ha, đúng là đạp nát gót giày tìm không thấy, ngồi không một chỗ chẳng làm gì thì lại thấy.
Cô ta vội vàng chạy ra khỏi phòng đuổi theo bóng người đó.
Bóng người này chính là Diệp Huyền Tần.
Anh vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ, đến nhà họ Thiên để đón Từ Lam Khiết về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.