Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1201:




Từ Lam Khiết bị dọa mặt tái nhợt, cô vội rút tay về.
“Xin anh Trương tự trọng.”
“Xin anh đừng nói những lời này, tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của anh.
Anh Trương không cam tâm nói: “Theo tôi biết thì cô Lam Khiết đây phòng không gối chiếc mấy năm qua.”
“Thanh xuân của phụ nữ rất đáng giá mà lại thủ tiết thì buồn lắm đấy.”
“Cô Lam Khiết à, việc này không có lợi cho tôi mà còn tốt cho cô đấy.””Cô yên tâm, tôi hứa sẽ đưa cô lên thiên đàng” mà Nhìn gương mặt xấu xí của anh Trương mà lòng Từ Lam Khiết buồn nôn.
Nhưng vì xem bệnh cho con gái, cô buộc bản thân phải ở lại đây.
“Anh Trương đừng nói như vậy. Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
“Nếu anh thật sự chữa bệnh cho con gái tôi thì dù phải đập nồi bán sắt, tôi cũng sẽ thanh toán hết tiền thuốc không thiếu đồng nào”
Mặt anh Trương khá thất vọng: “Haiz, vậy cũng được.”
“Chuyện khi nãy cứ coi như chưa từng xảy ra.”
“Cũng được, cô uống với tôi một ly cộng thêm trả 35 tỷ. Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái cô, chắc hẳn yêu cầu này không quá đáng nhỉ.
Từ Lam khiết miễn cưỡng nói: “Tôi… tôi chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.
“Tửu lượng của tôi không tốt.”
Được Anh Trương liền rót rượu.
Diệp Huyền Tần ngồi bên cạnh đã nhận ra.
Lúc anh Trương rót rượu vào ly Từ Lam Khiết.
Thì ngón giữa của anh ta chạm vào rượu.
Chết tiệt.
Anh ta dám bỏ thuốc Từ Lam Khiết.
Còn về phần thuốc gì thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết.Nhưng Từ Lam khiết vẫn máy may không chú ý tiểu tiết của đối phương, cầm ly rượu chuẩn bị uống.
Dừng tay, đừng uống.
Giọng nói của Diệp Huyền Tần vang rõ mồn một.
Cả anh Trương lần Từ Lam Khiết đều ngơ ngác, rồi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Khi Từ Lam Khiết phát hiện Diệp Huyền Tần.
Thì cả người cô như bị sét đánh, nước mắt lăn dài trên má.
Là anh.
Anh đã trở về.
Người cô nhớ thương, nóng ruột nóng gan chờ đợi ba năm kia!Có xúc động.
Nhưng nhiều hơn là tức giận.
Khi người nhà họ Thiên bắt nạt em, lúc bọn họ cướp tập đoàn Diệp Linh thì anh đang ở đâu?
Khi em sinh con ở bệnh viện, đau chết đi sống lại thì anh đang ở đâu?
Khi em mắc lỗi nhỏ, bị người nhà họ Thiên đuổi khỏi nhà, hai mẹ con lưu lạc đầu đường thì anh đang ở đâu?
Vì sao bây giờ em đã trở nên kiên cường, có thể tự mình chống đỡ mọi thứ thì anh mới trở về hải Vì sao, tại sao lại thế Tất cả những uất ức hóa thành nước mắt rớt xuống.Cô ôm chặt Quân Quân vào ngực, vừa khóc vừa nói: “Buông tay!
“Anh không có tư cách đụng vào con gái của em”
Nhìn Từ Lam Khiết đau khổ, tim Diệp Huyền Tần như bị dao cắt.
Có trời mới biết những năm qua Từ Lam khiết đã phải sống thế nào.
Diệp Huyền Tần khó khăn nói chuyện: “Lam khiết à, anh xin lỗi em. Những năm này đã để em chịu khổ.”
“Em yên tâm, anh sẽ giải thích lí do tại sao anh lại không nói lời nào bỏ đi ba năm.
“Anh tin chỉ cần em biết nguyên nhân thì sẽ tha thứ cho anh.
Từ Lam Khiết cười khinh.Anh bỏ đi biệt tích không phải đi nước Nga tìm công chúa Rìa đó ư?
Em có thể tha thứ cho anh sao?
Quân Quân với ngón tay nhỏ xíu lau nước mặt trên mặt Từ Lam Khiết: “Mẹ đừng khóc.
“Mẹ nói rằng bố không thích trẻ con khóc nhà. Chúng ta mà khóc là bố sẽ không về đâu.”
Từ Lam Khiết vội lau nước mắt, nói: “Ừ, mẹ không khóc.
Diệp Huyền Tần lên tiếng: “Lam Khiết ơi, em hãy đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đi.
“Anh cần nói chuyện với anh Trương Đương nhiên Từ Lam Khiết biết Diệp Huyền Tần muốn làm gì.
Từ Lam Khiết vội nói: “Này Diệp Huyền Tần, em không cho phép anh đụng đến anh Trương”“Bây giờ, chỉ có anh ta có thể cứu Quân Quân.”
“Hơn nữa, anh Trương đây chưa từng làm hại em.
“Thật à?” Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại một câu, sau đó cầm ly rượu của Từ Lam Khiết đổ vào hồ cá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.