Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1206: Giết không tha!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đậu xanh!
Mặt sẹo gần như bùng nổ ngay tại chỗ.
Ông đây là ông trời ở cái đất này
Ai ai cũng phải kính nể, lấy lòng.
Thế mà thằng khốn này lại đánh ông đây ở giữ nơi công cộng...
Chết tiệt!
Nhất định phải chết mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Mặt sẹo phất tay: “Các anh em, xông lên, giết chết thằng chó má này cho tao!”
Bảy tên đàn em lăm lăm cây dùi cui trong tay lập tức lao về phía Diệp Huyền Tần.
Đám đông vây quanh hít một hơi lạnh.
Mỗi người trong số tám người này đều có thể một mình chấp cả mười người.
Nghe nói bọn chúng đều từng là thành viên đội kiểm soát.
Một năm trước, chúng giành được cả con phố chỉ trong hai tháng.
Tám người hợp sức lại chẳng phải sẽ đánh cho đối phương nát như cám sao?
Nhìn thấy dùi cui của tám người sắp đánh vào người Diệp Huyền Tần mà anh vẫn không có phản ứng gì.
Mọi người không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, ai nấy đều nhắm chặt mắt lại.
Bịch bịch bịch!
Sau một loạt những tiếng đấm và da thịt, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Mọi người trố mắt kinh hãi.
Vừa rồi con rể của ông Từ thậm chí còn không kêu một tiếng nào.
Người ta đoán có lẽ anh đã bị đánh chết hoặc ngất xỉu.
Thế nhưng.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người chứng kiến chết lặng.
Anh con rể của ông Từ vẫn đứng vững vàng, không mảy may sứt sát.
Thậm chí còn không hề dịch chuyển.
Bảy gã đàn em của Mặt sẹo nằm ngang ngửa bất động trên mặt đất.
Mặt mũi chúng sưng tấy, máu chảy ròng ròng, không biết là đã chết hay bị ngất đi.
Mặt sẹo sững sờ nhìn Diệp Huyền Tần, đứng chết trận tại chỗ, toàn thân run rẩy.
Vừa rồi anh ta đã thấy những gì?
Bảy tên đàn em bất khả chiến bại của anh ta vừa tới gần Diệp Huyền Tần, đã bay lộn ngược trở lại, sau khi đáp đất thì không nhúc nhích nữa.
Anh ta thậm chí còn không thấy Diệp Huyền Tần ra tay!
Thằng cha này là người hay ma quỷ?
Chỉ có ma quỷ mới có sức tấn công mạnh mẽ như vậy. Diệp Huyền Tần đi về phía Mặt sẹo: “Bây giờ, đến lượt anh.” Mặt sẹo gần như suy sụp
cuống quýt lùi về phía sau. “Tôi... Tôi xin lỗi, tôi sẽ xin lỗi họ."
“Anh... anh hãy tha cho tôi đi!” Diệp Huyền Tần: “Chuyện xin lỗi để tính sau.”
“Vừa rồi anh nói bố mẹ tôi đã bị người ta để mắt."
“Nói đi, ai đang nhắm vào họ?” Buộc phải nhổ cỏ tận gốc để tránh gió thổi lại sinh sôi.
Mặt sẹo kinh hãi nói: “Không thể nói được... Tôi không thể nói được."
“Hãy tin tôi, anh không gây hấn với người ta được đầu, tôi cũng không có khả năng đó."
Diệp Huyền Tần đội nhiên giẫm lên chân của Mặt Sẹo.
Răng rắc!
Dưới bàn chân của Diệp Huyền Tần mặt đất thành một cái hố lớn, chân của Mặt Sẹo cũng bị khảm vào trong cái hố đó.
Xương bàn chân gãy nát, máu bắn rất xa.
Ối!
Mặt sẹo hét lên như heo bị chọc tiết, ngồi thụp xuống và dùng hai tay ôm lấy cái chân bị gãy: “Cái chân tôi... cái chân tôi...
Một mùi nước tiểu bốc ra từ người anh ta.
Anh đau đến mức không tự chủ được.
Diệp Huyền Tần: “Bây giờ có thể cho tôi biết ai đang nhắm vào bố mẹ tôi rồi chứ.”
Nói rồi mắt anh nhìn chằm chằm bàn chân còn lại của Mặt sẹo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.