Bọn họ không muốn để ông chủ ra mặt nghênh chiến cho nên mới đưa thêm tiền để Diệp Huyền Tân từ bỏ khiêu chiến.
Có điều, lần này Diệp Huyền Tần tới đây là vì ông chủ của sàn đấu này, sao lại có thể từ bỏ được chứ.
Diệp Huyền Tần nói: "Không cần. “Vừa rồi tôi chỉ đánh tổng cộng có một chiều, không mệt."
Mặt người phụ trách trở nên đen sì.
Con mẹ nó, việc này đúng là thật. Người ta căn bản chẳng tiêu hao chút thể lực nào. Không lâu sau, một người đàn ông gầy gò nhưng săn chắc đi lên sàn đấu.
Dáng người người đàn ông thon gầy, không cao lắm. Có điều, trên người anh ta lại tỏa ra sát khí vô cùng lớn nhưng lại không một ai dám tán dương.
Người phụ trách vội vàng đi tới phía người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc đó: "Ông chủ, là anh ta muốn khiêu chiến với anh.”
Um.
Người đàn ông gầy gò nhưng chắc khỏe gật đầu, ý bảo người phụ trách sàn đấu đi xuống.
Mà anh ta vừa đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tân đã nói: "Vừa rồi tôi đã quan sát trận đấu xuất sắc của anh. "Không thể không thừa nhận, anh đúng là một cao thủ bậc thầy
Diệp Huyền Tần nhìn người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc này, nhíu chặt mày lại.
Thân hình người này so với quyền vương thái quyền Thái Bá mà anh đang tìm kiếm rất khác nhau. Thái Bá có thể dịch dung, nhưng dáng người thì không thể nào thay đổi được.
Chỉ có một cách để giải thích.
Người trước mặt này không phải quyền vương Thái Bá.
Thái Bá thật sự có lẽ đã chạy trốn rồi.
Giữ lại người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc này có lẽ để kéo dài thời gian và bảo vệ an toàn cho chính mình. Diệp Huyền Tân lạnh nhạt nói: “Anh là ai, Thái Bá ở đâu?"
Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không biết Thái Bá mà anh đang nói tới là ai cả." “Không phải anh muốn khiêu chiến với tôi sao? Tới đi." Người đàn ông gầy gò dùng sức, cơ bắp của anh ta đột nhiên căng lên. Truyện Bách Hợp
Trong nháy mắt, thân hình anh ta to lên gấp hai gấp ba lần so với ban đầu khiến áo anh ta căng ra.
Mẹ nó chứ!
Đám người sôi nổi hẳn lên.
Thân hình to ra gấp đôi trong nháy mắt, đây là biểu hiện của chiến thần.
Không ngờ anh ta lại là một chiến thần! Chiến thần là sự tồn tại mạnh nhất của võ sĩ. Lần này Diệp Huyền Tần gặp được đối thủ rồi. “Tiếp một chiêu của tôi đi!” Người đàn ông gầy nhưng rắn chắc bước nhang về phía Diệp Huyền Tần, xông thẳng vào người anh. Diệp Huyền Tân tiện tay vung ra bốn cây ngân châm bắn ra.
Trúng vào tay chân của người đàn ông gầy nhưng rắn chắc.
Người đàn ông gầy này tuy là chiến thần cấp vàng nhưng lại là cấp thấp nhất của chiến thần. Đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của chiến thần đứng đầu cấp chiến thần như Diệp Huyền Tân được.
Người đàn ông quỳ rạp xuống đất, không có cách nào nhúc nhích.
Ôi
Con mẹ nó!
Tôi hoa mắt rồi!
Chuyện này là không thể nào! Đám người lại một lần nữa bùng nổ.
Diệp Huyền Tần còn chưa đụng tới đối phương.
Chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái.
Đường đường là một chiến thần mạnh mẽ mà bị kinh sợ tới mức quỳ xuống nhận lỗi!
Anh đã sử dụng tiến thuật sao?
Trong thiên hạ cũng chỉ có tiên thuật mới có thể không cần tiếp xúc mà vẫn đánh bại chiến thần được.
Diệp Huyền Tân sử dụng ngân châm thật sự quá bé, cho nên đám người này vẫn chưa chú ý tới.
Người đàn ông gầy kia trở nên choáng váng.
Trong thiên hạ, người có thể sử dụng ngân châm một cách chính xác như thế chỉ có vị đó.
Anh, chính là thần soái nổi tiếng thiên hạ sao?
Ôi trời ơi, sao thần soái có thể tìm được cái nơi nhỏ bé này chứ.
Diệp Huyền Tẫn ngồi xổm xuống, lạnh nhạt nói: “Nói cho tôi biết, anh là Thái Bá có quan hệ gì?” “Hiện giờ Thái Bá ở đâu?”
Người đàn ông gầy run rẩy nói: “Tôi... tôi thừa nhận, tôi là học trò của Thái Bá." "Vừa rồi, sư phụ nói, lát nữa sẽ có một vị khách quý tới tìm sư phụ nên muốn tôi tiếp đãi một chút." “Nói vậy thì anh chính là vị khách quý đó của sư phụ sao.” “Sư phụ Thái Bá của tôi ở đầu tôi thật sự không biết. Sư phụ phân phó cho tôi xong lập tức rời đi.
Đáng chết!
Diệp Huyền Tân nằm chặt hai tay thành quyền.
Thái Bá quả nhiên đã đoán được anh trở về nên đã chạy trốn rồi. dth nhìn người đàn ông gầy với vẻ mặt hằm hằm sát khí: “Cho anh thêm một cơ hội nữa, nói mau sự phụ anh ở đầu cho tôi biết " “Nếu không, giết chết không tha!”