Diệp Huyền Tấn cười lạnh: "Tự ý tiến vào ranh giới Đại Hạ, trộm linh thạch, tôi đáng chết" "Kẻ phải chết hôm nay sẽ là mày!"
Ha ha!
Sát Thần Bạch Khởi cười lớn. "Bây giờ tao có thực lực đỉnh cấp Chiến thần Thiên Giai, dù mày ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của tạo " "Hơn nữa, bây giờ thực lực của mày đã giảm xuống Chiến thần Huyền Giai thì có gì mà đấu với tao!"
Diệp Huyền Tần nâng kiểm Long Vương: "Dù là Chiến thần Huyền Giai cũng có thể chém ông!"
Ngông cuồng!
Sát Thần Bạch Khởi giận tím mặt: "Thằng khốn, chịu chết đi
Hai chân ông ta đạp mạnh về phía sau, rõ ràng để lại một hố to trên nền đá
Nhờ có phản lực này, Sát Thần Bạch Khởi giống như một mũi tên lửa xông về phía Diệp Huyền Tần.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, thậm chí làm xác động không khí,
Diệp Huyền Tần nhíu mắt.
Tốc độ quá nhanh.
Sát Thần Bạch Khởi bây giờ quả thật không kém thời kỳ đỉnh cao của mình. Diệp Huyền Tần chợt có chút không chắc chắn trong lòng: Mình có thể xử lý ông ta không?
Sát Thần Bạch Khởi di chuyển đến trong nháy mắt, liên tiếp đánh vào phần bụng Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần khó mà tránh được, bị đánh bay ra ngoài, ngã lên một vách đá.
Vách đã bị đụng chia năm xẻ bảy rơi xuống. Diệp Huyền Tần cảm thấy tức ngực, nhổ ra một ngụm máu đen. "Ha ha, lại lần nữa!" Sát Thần Bạch Khởi vô cùng hưng phấn, lại đánh mạnh về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần giống như một quả bóng cao su bị Sát Thần Bạch Khởi đã tán loạn từ phía trong hàng nui.
Trên vách đá bốn phía đều có các hố hình người do Diệp Huyền Tần để lại.
Từ đầu đến cuối Diệp Huyền Tấn đều không có cơ hội đánh trả
Nói chính xác thì căn bản anh không đánh lại.
Bốn, năm phút sau, Sát Thần Bạch Khởi dừng tay, thở hồn hển.
Mà lúc này Diệp Huyền Tần chảy máu thất khiếu, tóc rối tung, cực kỳ thảm hại.
Sát Thần Ba Khởi cười lớn: "Đường đường là Thần Soái nhưng cũng chỉ như vậy thôi." "ở trước mặt tao, ngay cả sức đánh lại cũng không có "
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên cười: "Sao ông biết tôi không có sức đánh lại, mà không phải tôi cố tình không đánh lại?"
Sát Thần Bạch Khởi ngẩn ra một chút: "Có ý gì?" "Mày nói là mày cố ý không đánh lại?" "Đáng chết, mày muốn tao đánh mày trọng thương, ép tiềm lực trong cơ thể mày phát ra sao?"
Diệp Huyền Tần cười lạnh không trả lời. Choong O
Sát Thần Bạch Khởi: "Mẹ nó, dám la tao!" "Bây giờ bố mày sẽ kết thúc tỉnh mạng máy. Máy xuống Địa Ngục mà bộc phát tiềm năng cơ thể
Ông ta rút chủy thủ ra, quyết định đánh nhanh tháng nhanh, giết chết Diệp Huyền Tấn.
Diệp Huyền Tần: "Bây giờ mới phát hiện thì không kịp rồi."
Diệp Huyền Tần vỗ mạnh ngực, hả miệng phun ra một ngụm máu, tự làm mình bị thương. Anh bây giờ đã bị thương cực nặng, tới gần tuyệt cảnh.
Mãi đến lúc này tiềm năng trong cơ thể anh rốt cục cũng bị kích thích phát ra.
Nói cách khác chính là hồi quang phản chiếu Căn cơ của anh trực tiếp hao tổn, thực lực trong nháy mắt khôi phục đến trạng thái đình cao.
Uy thế cường hãn làm dấy lên một cỗ gió lớn quanh người anh.
Sát Thần Bạch Khởi đã lao tới trước mặt.
Diệp Huyền Tần không do dự đánh ra một quyền đụng thẳng với ông ta.
Oanht Hai quyền và vào nhau tạo nên một tiếng đình tại nhức óc, giống như đạn lạc bom nổ
Thích thích thịch
Sát Thần Bạch Khởi rõ ràng bị đẩy lùi ba bước Mà Diệp Huyền Tần vẫn đứng nguyên tại chỗ, bất đông.
Thực lực lúc mạnh nhất của Diệp Huyền Thần vẫn hơn Sắt Thần Bạch Khởi một đầu.
Sát Thần Bạch Khởi nghiến răng: "Thần Soái, quả nhiên đủ mạnh" "Tuy nhiên căn cơ mày bị tiêu hao, không chống đỡ nổi bao lâu. Hôm nay cho dù tao hao tổn cũng sẽ giết chết mày."
Nói xong, Sát Thần Bạch Khởi xông lên.
Diệp Huyền Tần cũng xông lên.
Oanh:
Hai quyền lại đung nhau lần nữa.