Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1275: Em là kẻ thù sinh tử của anh




Tham Lang vội vàng muốn đi tới phía trước ngăn cản nhưng lại bị Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt ngăn lại.
Diệp Huyền Tân ngược lại muốn lãnh giáo một chút
Xem xem Quân Thế Quyền của lão già này có thật sự là của cấp đại sư hay không.
Cả hai rất nhanh liền đánh nhau thành một đoàn.
Để thăm dò thực lực của ông già này, Diệp Huyền Trân chỉ thi triển 10% công lực, đánh nhau ngang tài ngang sức với ông ta.
Thăm dò xong xuôi, Quân Thế Quyền của ông ta thật sư đã hoàn toàn đạt đến cấp đại sư.
Đây quả thật là một nhân tài nha, trong lòng Diệp Huyền Trân nổi lên tâm tư muốn chiêu mộ.
Chi tu luyện Quân Thể Quyền mà đã đạt tới cấp bậc đại sư, hơn nữa cộng với nhu cầu riêng,
Rất có thể ông ta sẽ trở thành một vị cường giả của Đại Hạ, thậm chí còn có thể sẽ trở thành vị cường giả đạt đến cảnh giới Vương giả đứng thứ hai trên toàn thế giới
Diệp Huyền Tân đột nhiên xuất lực, phát huy 50% phần sức lực, đánh bay ông già lên trên không.
Cuối cùng, ông ta bị cầm vào một vết nứt trên tảng đá, không thể cử động.
Diệp Huyền Tân: "Nói tôi nghe một chút xem, xác ướp trong ngôi lăng mộ kia rốt cuộc là có thân phận gì?" "Tại sao ông lại nghi ngờ là tôi đã giết chết bọn họ?” “Đừng hòng giả bộ hồ đồ!” Lão già tức giận gầm lên: “Tài nghệ của tôi không bằng những người khác, cho nên không thể báo thù cho những người anh em của tôi! “Tôi chấp nhận thua cuộc, cậu hãy giết chết tôi đi!"
Diệp Huyền Tần nhíu chặt đôi lông mày, hơi đau đầu. Anh có thể nhận ra được rằng ông già này thật sự là một lòng muốn chết.
Nếu vậy thì dù có bị tra khảo, dù có đang cận kề cái chết ông ta cũng sẽ không nói ra sự thật.
Đây là một người không dễ xử lý!
Ông già vẫn còn đang đau khổ muốn vùng vẫy nhưng lại không thể cử động được một chút nào.
Bộ dáng này khiến cho Tham Lang và vô số binh lính phải cười nhạo một phen.
Ông già kia cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Chưa bao giờ ông ta phải chịu sự nhục nhã đến như vậy.
Ông ta gào thét liên tục: "Khớp kiếp, anh hãy giết tôi đi!” “Giết thì giết đại đi đừng có ở đấy khiến tôi phải nhục nhã
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Tham Lang với một ánh mặt ẩn ý,
Tham Lang hiểu ý, vội vàng kéo ông già từ trong khe đá ra Ông Táo khôi phục được tự do lại xông về phía Diệp Huyền ngoài.
Tần một lần nữa.
Diệp Huyền Tẫn khinh thường cười một tiếng, tùy ý giơ tay ra.
Chát!
Một cái tát rơi xuống má bên trái của ông già. Ông Táo bị đánh đến nỗi ngã xuống đất và lăn vài vòng.
Sau khi dừng lại, ông ta hả miệng phun ra một ngụm máu lần với răng trong đó.
Ông ta thật sự sắp phát điên mất thôi. Nhục nhã.
||||| Truyện đề cử: Đại Thần Lưu Manh |||||
Quá nhục nhã
Ông ta đã sống được bằng từng này tuổi rồi, đường đường là một chiến thần uy nghiêm dũng mãnh.
Cuối cùng lại bị một tên nhãi ranh cho một cái tát. Mặt mũi của ông ta đều bị mất hết.
Thế Nhưng chính mình hết lần này đến lần khác lại không thể đánh lại đối phương.
Ông già tức giận xoay người lại rời đi: “Nếu bây giờ anh không giết tôi thì sau này đừng có hối hận! “Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ tự tay giết chết anh!" Tham Lang hét lên: “Đứng lại. Ông tưởng rằng khiêu khích uy quyền của anh ấy xong thì có thể muốn đi là đi sao?" “Ông có biết thân phận của anh ấy là gì không?”
Ông già: "Không phải chỉ là một thần soái thôi sao, có cái gì tốt đẹp mà kiêu ngạo chứ!”
Cái gì?
Đã biết diệp Huyền Tần là thần soái. mà vẫn dám ra tay động thủ với anh ấy. "Lá gan" của ông già này đúng là không hề nhỏ mà
Tham Lang: “Nếu như đã biết rõ thân phận của anh ấy như vậy, tại sao lại còn không mau trả lời vấn đề mà anh ấy hỏi?" Ông già: "Tôi nhổ vào, các người đã có gan giết chết anh em của tôi?” “Lại còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi sự thật là gì? mấy người suy nghĩ nhiều quả cho nên hồ đồ luôn rồi." "Bản thân đã làm ra những chuyện không có chút áp lực nào hay sao?” tốt đẹp gì, trong lòng
Ông già vừa chửi vừa hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Tham Lang đầu to như trâu: "Anh, lão già này đúng là một lão già cứng đầu mà, dầu muối gì cũng đều không chịu ăn.” “Chỉ sợ không dễ để cạy miệng ông ta ra.
Diệp Huyền Tẫn hít sâu một hơi: "Chỉ cần là con người, chắc chắn sẽ có nhược điểm. "Chỉ cần nắm được điểm yếu của ông ta, không sợ ông ta không cúi đầu." "Đi, theo dõi."
Tham Lang vội vàng ngăn cản: "Anh, chúng ta không ở đây canh giữ mỏ linh thạch mà lại đi theo dõi một ông già lang thang làm gì."
Diệp Huyền Tần: "Tẩy nhiên là để tìm ra điểm yếu, bắt lấy cái tay của ông ta, đi
Hai người một trái một phải đuổi theo ông giả kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.